Chương 227: Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng



Ừm, trưởng phòng Lý? Rất vinh hạnh, mời vào.
Quý Trác nhiệt tình làm Lý Nhất Đình hơi kinh ngạc, văn phòng chi nhánh của Bắc Đình tại t8hành phố HK còn chưa chính thức treo biển hành nghề, cũng chưa chính thức thông báo cho các ban ngành chính phủ, sao thái độ của vị phó 3cục trưởng này lại thân thiện đến vậy?

Quý Trác dù sao cũng là một lãnh đạo không nhỏ, ông ta nhanh chóng nhìn ra nghi hoặc của 9Lý Nhất Đình, liền chủ động nói rõ tình huống:
Những năm gần đây, thanh danh của Bắc Đình lan xa khắp nơi, tôi biết Bắc Đình cũng đâu k6ỳ lạ. Nhưng mà, tôi sở dĩ biết rõ các vị là bởi vì tôi có một người bạn từng được anh chị trợ giúp, bởi vậy tôi đã ngưỡng mộ lâu nay rồi5, mời anh chị ngồi.
Tâm tình của ông ta bây giờ hiển nhiên không tệ, còn tự mình rót trà cho mọi người nữa.


Trông hai quý cô này hình như có chút quen mặt...
Ở khu du lịch, Quý Trác đã từng gặp Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần, cho nên mới hỏi như vậy, nhưng mà ấn tượng không quá sâu, chỉ nhớ rõ họ đi theo Liễu Tiểu Quyền.
Lưu Tử Thần đứng lên, cố ý tự giới thiệu:
Đây là bà Quý đúng không, tên tôi là Lưu Tử Thần, chúng tôi đều là người của văn phòng thám tử Bắc Đình.


Văn phòng thám tử? Xảy ra chuyện gì sao?
Hầu Hồng xách rau đi đến bên cạnh Quý Trác, kinh ngạc hỏi.
Vì thế, Quý Trác kể đơn giản về việc Đồng Minh Hải gặp chuyện không may với vợ của mình, đương nhiên ông ta không nói ra lúc ấy mình cũng suýt nữa gặp chuyện, ngoài lý do không làm vợ lo lắng ra, ông ta càng không thể tiết lộ bí mật rằng bên cạnh mình lúc đó còn có một người phụ nữ.
Trần Thiên Vũ gật đầu, lời này có lý, đúng là nên như thế.

Thứ hai, người tới tìm tôi không chỉ có nhà anh ta thôi đâu, nói thật, số lượng cụ thể thì ngay cả bản thân tôi cũng không rõ nữa, dù sao trên cơ bản thì hầu như ngày nào cũng có người đến tìm, tôi về nhà, phiền muộn đến mức tắt máy, kết quả người ta không gọi điện được là chạy tới tận cửa, quấy rầy đến mức trong nhà cũng không được yên. Tôi cũng biết đều là vì bọn trẻ cả, nhưng tôi đâu có khả năng để tất cả mọi người vi phạm chính sách chứ! Giống vợ của tôi Hầu Hồng ấy, ban đầu, tính tình bà ấy còn tốt, còn lễ phép cự tuyệt những người đó, sau này nhiều lần quá, thật sự không thể không thấy phiền, sắc mặt của bà ấy rất xấu, không chỉ nổi giận với những người đó, đóng sầm cửa lại, cũng không muốn để ý đến tôi, đều là tại những người đó gây phiền hà cả.

Khó trách lúc vừa mới mở cửa, Quý Trác cực kỳ cảnh giác, thì ra là tưởng lầm mình đến để nhờ vả ông ta, Trần Thiên Vũ nghĩ trong lòng.
Khi biết rõ thân phận của bọn họ, quả nhiên Hầu Hồng lễ phép rất nhiều, mỉm cười nói:
Các vị, vừa lúc hôm nay tôi mua không ít thức ăn, các anh hãy ở lại, cùng nhau làm bữa cơm rau dưa nhé!

Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt giúp bà ấy lấy thức ăn ra khỏi túi, có gà sống, có cá, còn có cà tím và rau xanh, thực sự rất phong phú, cũng phục bà Quý có thể xách nổi túi to nặng như vậy.

Không được đâu, chúng tôi còn có việc, nên phải đi rồi.
Lý Nhất Đình uyển chuyển cự tuyệt.

Còn một chuyện nữa, con gái Quý Tinh của tôi không hiểu gì về công việc của tôi cả, nó luôn cảm thấy những người như chúng tôi toàn anh lừa tôi gạt, mặc kệ sự thật thế nào, nó cũng không muốn tôi làm nữa, vào lúc thế này, tôi sao có thể biết rõ dù Đồng Dương Dương không phù hợp điều kiện mà vẫn dám dính vào, đúng không.

Mỗi một lý do của Quý Trác đều hợp tình hợp lý, làm Trần Thiên Vũ tìm không ra điểm nào không đúng, nếu nói bởi vì Đồng Minh Hải tìm ông ta vì chuyện con gái đến trường, dù làm hay không cũng đều không đến mức dẫn tới họa sát thân.
Lúc này, cánh cửa bị mở ra bằng chìa khóa từ bên ngoài, một người phụ nữ gầy đẩy cửa vào, trong tay còn xách một túi to đựng thức ăn mà bà vừa mua về. Vừa nhìn thấy một loạt người ngồi trong nhà, sắc mặt bà ấy quả nhiên thay đổi, trông cực kỳ mất hứng, có lẽ tưởng đoàn người Trần Thiên Vũ tới tìm Quý Trác nhờ vả.
Vì thế, ông thuận miệng hỏi:
Bà Quý không ở nhà sao?

Quý Trác mỉm cười:
Mới sáng sớm mà đã đi mua thức ăn rồi, trưa nay trong nhà có khách hàng đến thăm, nên bà ấy đã nhanh chóng đi mua sắm rồi.


Trong nhà có một người phụ nữ chịu khó có khác.
Lý Nhất Đình tán thưởng từ đáy lòng.
Lưu Tử Thần mỉm cười:
Chúng tôi và cục phó từng gặp mặt một lần ở đảo Khỉ rồi.

Quý Trác giật mình:
Thì ra là hai người, xem trí nhớ của tôi kìa, thật là.
Ông ta cười ha ha.
Lý Nhất Đình liếc nhìn cách bố trí bên trong phòng theo thói quen, ấn tượng đầu tiên là rất xa hoa, hơn nữa được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy được nữ chủ nhân của gia đình này là một bà chủ gia đình khá chịu khó.
Trên khuôn mặt Quý Trác cũng lộ ra một chút vui sướng, ông ta nói:
Lời này đúng lắm, các anh cũng biết đấy, tôi suốt ngày bận bịu công việc, vừa tan tầm là đã muốn về nhà, nhà như thế này cũng rất thỏa mãn.

Trần Thiên Vũ bỗng nhiên mở miệng nói:
Trong nhà cục phó có một vị thiên kim xinh đẹp đúng không nhỉ?

Quý Trác gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý:
Ừ, nó tốt nghiệp vài năm rồi, nhưng cũng không nhàn rỗi, giờ đang làm việc trong thành phố, mỗi ngày sớm ra là ra cửa, cũng khá hiểu chuyện.


Theo chúng tôi được biết, Đồng Minh Hải đang có chuyện muốn nhờ cục phó ngài, con của anh ta vẫn chưa được vào học, có chuyện như vậy đúng không?
Lý Nhất Đình hỏi tiếp.
Quý Trác lắp bắp kinh hãi, ông ta không dự đoán được ngay cả việc nhỏ Đồng Minh Hải nhờ mình mà đối phương cũng biết rõ, hiển nhiên không thể coi thường Bắc Đình, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến. Chỉ là việc này, ông ta đến nay vẫn chưa thực hiện, những lời mà ông ta nói để đối phó qua loa với Đồng Minh Hải chắc không có người thứ ba biết được, ông ta nhíu nhíu mày, nói ra sự khó xử của mình:
Minh Hải quả thật đã từng nhờ tôi giúp Đồng Dương Dương nhà anh ta đến trường, thật ra, nếu tôi có thể giúp thì căn bản không cần Minh Hải mở miệng rồi, tất nhiên sẽ sắp xếp bố trí ngay, nhưng bây giờ thực sự là khó khăn lắm!


Đầu tiên, chính sách bây giờ thật sự nghiêm khắc, nếu muốn đến trường thì phải tuân theo những điều kiện rất cứng nhắc, chỉ cần có một yêu cầu không phù hợp thôi cũng không đi được, tôi làm một phó cục trưởng cũng không được lén lút xử lý. Điều kiện của Đồng Dương Dương quả thật kém rất nhiều so với quy định, cho nên tôi không thể làm trái quy định được đúng không.

Thấy cuộc trao đổi với Quý Trác có chút thông thuận, Trần Thiên Vũ liền bình tĩnh lấy ra bức ảnh mà mình có được. Ông đổi đề tài, trực tiếp hỏi:
Cục phó Quý nếu đã nghe nói đến chút danh tiếng bé nhỏ của văn phòng thám tử chúng tôi thì chắc cũng đã biết mục đích chúng tôi tới đây.

Quý Trác thở dài, sắc mặt tức thì trở nên nghiêm túc:
Ài, đúng vậy. Minh Hải và tôi là bạn bè đã nhiều năm, thế mà anh ta lại chết thảm trước mặt tôi như vậy, trong lòng của tôi thật sự khổ sở, đáng tiếc là người đã qua đời, tôi cũng chỉ có thể tận lực nghĩ biện pháp chăm sóc quan tâm đến người nhà của anh ta thôi.

Quý Trác nói cực kỳ tình chân ý thiết, trông chỉ còn kém lau nước mắt thôi, ấn tượng đầu tiên mà ông ta lưu lại cho Trần Thiên Vũ không kém, không giống như là giả vờ giả vịt, đây là lòng dạ sâu hay là thực sự sám hối? Hơn nữa, ông ta cũng không giấu giếm sự thực rằng mình cũng ở hiện trường, chiếc xe xúc kia thực tế vốn là lao về phía ông ta, sau đó nhớ có người phụ nữ kia nên Quý Trác mới may mắn tránh được một kiếp, Đồng Minh Hải chỉ là bị vạ lây.
Bà Quý còn muốn khách sáo một chút, đột nhiên bà ấy phát hiện một vấn đề, trong số thức ăn này không có sườn mà con gái dặn vì muốn ăn. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bà ấy lục lọi túi to, sau khi xác định không có, bà ấy cười khổ mà nói:
Xem ra tôi thật sự già rồi, hôm qua Thanh Thanh đã nói với tôi là hôm nay muốn ăn sườn xào chua ngọt, tôi còn cố ý nhớ kĩ, kết quả tới chợ dạo qua một vòng, thế mà lại quên mất!



Đã quên thì thôi vậy, lần sau ăn là được.
Quý Trác thản nhiên nói một câu.


Không được, tôi phải lập tức đi mua.
Nhìn ra được bà Quý rất để bụng với con gái mình, đã lớn như vậy rồi mà vẫn cố ý chuẩn bị món ăn mà con gái muốn ăn, đúng là một người mẹ tốt.

Quý Trác vẫn chưa nói thêm gì, đợi vợ đi rồi, liền khách khí nói:
Thật ngại quá, hôm nay thật sự là vất vả các vị, để tôi tiễn anh chị xuống tầng.


Sau khi bọn họ xuống dưới tầng, Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ nhìn nhau, Trần Thiên Vũ khẽ gật đầu, Lý Nhất Đình hiểu ý, vì thế mở di động mình ra, tìm đến bức ảnh chụp Quý Trác và một cô gái đi giày cao gót thân mật bên nhau, đưa tới trước mắt Quý Trác và nói:
Cục phó Quý, có thứ này, chúng tôi muốn cho ông xem.


Quý Trác nghi hoặc mà nhận lấy điện thoại di động, rồi lập tức trừng lớn hai mắt, có chút xấu hổ mà ngẩng đầu liếc nhìn Lý Nhất Đình phía đối diện, rồi lại ngượng ngùng cúi đầu. Thấy bức ảnh, ông ta tự nhiên hiểu được Lý Nhất Đình đã biết quan hệ của cô gái kia với ông ta, trước mặt vài thám tử này, giấu giếm hiển nhiên là vô dụng, dứt khoát trực tiếp nói ra.

Thì ra, tên cô gái kia là Đinh Giai Nghi, nhỏ hơn Quý Trác mười tuổi, bọn họ không phải mới quen gần đây mà là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen biết nhau. Lúc ấy, Quý Trác chỉ coi Đinh Giai Nghi như em gái, hằng ngày có chút quan tâm chăm sóc, khi Đinh Giai Nghi lớn lên thì hai người dần sinh tình cảm, tự nhiên mà trở thành một đôi người yêu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.