Chương 229: Người chết thứ tư
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1799 chữ
- 2022-02-06 08:03:15
Hầu Hồng chú ý đường đi, vừa muốn để ý đồ trong túi to, vốn nếu chỉ là một túi sườn thì không sao cả, nhưng Viên Huệ Nga tốt bụng tặng bà ấy một 8túi trứng chim, thứ này thì không thể để bị va chạm được, sẽ dễ bị vỡ. Trong lúc lơ đãng, lực chú ý của bà ấy thường xuyên bị quả trứng nhỏ màu 3vàng ấy hấp dẫn, thường thường nhìn chúng nó một cái, sợ không cẩn thận làm vỡ.
Trong chợ, người đến người đi, Hầu Hồng đi cực kỳ cẩn th9ận, lúc đi qua không ít quầy hàng, các chủ quán còn thường chào hỏi bà ấy, ngoài việc kiếm chút tiền ra, dù sao Hầu Hồng cũng là khách hàng lâu 6năm của bọn họ, giữ gìn quan hệ với khách, đối với tiểu thương bán thực phẩm mà nói cũng rất quan trọng, đạo lý khách hàng quen ở nơi nào cũng c5ó thể áp dụng.
Phía trước là một chỗ rẽ ngay giữa khu thịt và khu gia vị, bên này bán đồ gia vị, rẽ qua là đến một vài quầy giết lợn giết cừu. Hầu Hồng bỗng nhiên lại cảm thấy phía sau lưng bỗng rét run, con dao rựa trên bàn rất sắc bén, phản xạ lóe sáng dưới ngọn đèn khiến lòng người hoang mang rối loạn, Hầu Hồng lại bất giác nhìn túi trứng chim trong tay, may mà trước mắt, vẫn chưa quả nào bị vỡ.
Chị ơi, chị có sao không?
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thấy vậy, cố ý đi tới hỏi.
Hầu Hồng quen anh ta, tuy rằng không biết tên nhau, nhưng bởi vì thường mua đồ trong cửa hàng gia vị của người đàn ông này nên đã sớm quen biết. Cửa hàng của người đàn ông ở bên kia chỗ rẽ, là cửa hàng cuối cùng trong khu gia vị.
Hầu Hồng cảm kích mà lắc lắc đầu, muốn nói mình không ổn lắm, nhưng dường như không bị thương chỗ nào, mắt không hoa, tai không điếc, đầu cũng không biết là chóng mặt hay đau đớn, chỉ có đầu gối bị thương do va vào cái cân. Nhưng mà vẻ mặt của bà ấy vẫn quá hoảng hốt, ông chủ cửa hàng gia vị có chút lo lắng, nên bảo Hầu Hồng vào cửa hàng mình ngồi uống cốc nước, nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng về nhà.
Tới chỗ rẽ, Hầu Hồng không chú ý tới ngay chỗ rẽ ấy còn có một vũng nước khó phát hiện, vừa mới quay người, chân trái liền bước lên vũng nước kia, gót giầy trượt một cái, biên độ vốn không lớn, nhưng Hầu Hồng theo bản năng muốn đứng vững, kết quả lại phản tác dụng, người gần như làm động tác giạng thẳng chân, chân trái nhanh chóng chống về phía trước, mà đầu gối phải bị kéo ra, gấp khúc xuống.
Bịch!
Vì đỡ lấy thân thể của mình, Hầu Hồng tự nhiên mà buông lỏng túi to trong tay ra, số trứng chim trong túi lập tức rơi xuống mặt đất, hầu hết lòng trắng trứng tràn ra, khiến chỗ rẽ tràn đầy thứ nhớp nháp.
Người đàn ông trẻ tuổi tốt bụng đỡ Hầu Hồng về cửa hàng gia vị, để bà ấy uống nước cho đỡ sợ, khi phát hiện trên đùi bà ấy có vết thương nhỏ, anh ta còn dặn dò Hầu Hồng ở trong cửa hàng chờ mình ra ngoài mua mấy cái băng keo cá nhân về.
Ngồi bên trong cửa hàng gia vị, người Hầu Hồng đã đổ mồ hôi, bắt đầu miên man suy nghĩ. Cảnh tượng vừa rồi làm lòng bà ấy vẫn còn sợ hãi, mình đã đủ cẩn thận đi lại rồi, nhưng vẫn không thể chu đáo được, nếu hôm nay nhớ rõ mua sườn thì đã không cần phải quay lại lần nữa, nếu lúc về nhà không có khách thì bà ấy cũng sẽ không sẽ đi giày cao gót, nếu không đi giày cao gót thì tất nhiên sẽ không sợ chợ trơn trượt. Hầu Hồng cảm thấy tất cả giống như domino vậy, một quân lại đè nặng một quân, ở giữa chỉ cần có một phân đoạn không tồn tại thì mình sẽ không sẽ bị thương.
May mắn chỉ là đầu gối bị thương, lại gặp người tốt bụng hỗ trợ, Hầu Hồng yên tâm không ít, có lẽ là vì chuyện Đinh Giai Nghi mà phân tâm, làm việc quên đầu quên đuôi, thật không giống phong cách của mình chút nào, vẫn nên bình tĩnh một chút mới tốt. Bà ấy an ủi mình như vậy, vì đã nghĩ thoáng một chút rồi, nên ánh mắt tự nhiên mà bị các loại vật phẩm trong cửa hàng gia vị hấp dẫn.
Nơi này là phía cuối khu thịt, một cái cân bằng sắt rất to được đặt ở góc, đây vốn là sự bố trí của chợ, có thể giúp khách hàng nào mua nhiều có thể tự tay thử sức nặng, cũng tránh xuất hiện trường hợp thiếu cân nghiêm trọng, coi như là một loại công bằng đi. Đương nhiên, đây là việc làm có trách nhiệm với người tiêu thụ, cũng là một trong các nguyên nhân tại sao nơi này có danh tiếng rất tốt.
Nhưng mà lúc này, Hầu Hồng nhìn thấy chân của mình va vào góc nhọn sắc bén của chiếc cân, lập tức chảy ra máu tươi, cả người ngã ngay về phía chiếc cân cực lớn kia, đầu va chạm vào tấm sắt, hiển nhiên là cực kỳ tệ, nhưng lúc này bà ấy đã mất đi trọng tâm, không thể tránh nổi, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn, bất giác giơ cánh tay che trước trán, muốn giảm nhẹ hậu quả do cú ngã này một chút.
Sau đó, bà ấy liền nhắm lại đôi mắt sợ hãi, cả đầu ngã xuống cân sắt kia.
Có chút chấn động, hình như đập phải răng rồi, đây là cảm giác duy nhất của Hầu Hồng hiện giờ, bà ấy vốn đoán rằng mình sẽ bị
đầu vỡ máu chảy
, nhưng khi bà ấy mở mắt ra, ngoài răng nanh hơi đau và chảy chút máu ra, đầu vẫn may mắn không bị thương gì, ngay cả cánh tay cũng không biết đau như thế nào, dường như còn có chút xúc cảm mềm mại kỳ dị. Khi bà ấy nhìn xuống, mới phát hiện mình đích thật là ngã xuống cân, nhưng không biết từ khi nào lại có một cái đầu lợn rất lớn trên bàn cân, còn có máu loãng chảy ra. Hai mắt Hầu Hồng và tròng mắt lợn nhìn nhau, trong cơn hoảng hốt, bà ấy cảm thấy dường như con lợn này vẫn chưa chết, hai mắt kia vẫn có thể mở, tròng mắt vẫn có thể hoạt động, bà ấy sợ tới mức lập tức ngồi bật dậy.
Lần này, cuối cùng bà ấy cũng đứng vững vàng, người qua đường phát hiện bà ấy không có gì đáng ngại, đều nói bà ấy may mắn, sau đó liền tản ra.
Chỉ còn lại một đồ tể cao lớn thô kệch, cầm dao rựa trong tay, hung tợn mà lườm Hầu Hồng một cái, sau đó lấy đầu lợn trên cân đi. Đồ tể hiển nhiên không hài lòng khi thấy Hầu Hồng va vào đầu lợn của anh ta, lo lắng đầu lợn bị hỏng hoặc là bị bẩn, mà Hầu Hồng lại cảm thấy sự xuất hiện của cái đầu lợn kia rất quái dị, bởi vì lúc mình đi qua chỗ này, trên đó dường như là trống rỗng, ngay cả lúc trượt chân, bà ấy cũng chỉ nhìn thấy một cái cân ở phía sau, chứ không nhìn thấy trên nó còn có đầu lợn.
Bên cạnh có mấy người nhìn thấy vẻ quẫn bách của bà ấy, vội vàng đến gần muốn đỡ bà ấy dậy, một người đàn ông thuận tay đỡ được eo Hầu Hồng, để bà ấy không bị mất thăng bằng, bà ấy cũng nương sức lực này mà rút chân trái về, tránh bị xấu mặt trước bao người.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng không còn vấn đề gì nữa, Hầu Hồng vừa mới thu hồi chân trái, chân phải định đứng vững để đứng thẳng dậy, nhưng mà phía dưới chân phải của bà ấy vừa lúc lại là đống trứng chim bị vỡ, Hầu Hồng thật không ngờ thứ đó còn trơn hơn, mặc dù có người giúp đỡ, nhưng sau khi dồn lực vào đùi bên phải, dưới chân căn bản không đứng nổi, lập tức trượt ngã ra phía sau.
Người đàn ông hỗ trợ kia cũng không chú ý tới lòng trắng trứng, trước đó đã dồn hết sức lực, lúc này không kịp đỡ lấy cả người Hầu Hồng đang ngã quỵ nữa.
Cửa hàng này có diện tích không lớn, ngồi ở bên trong chỉ có thể chuyển động tại chỗ mà thôi, xung quanh có đầy đủ các loại gia vị khác nhau, tuy nhỏ nhưng hầu như đều có hết, ngoài tương, dầu, giấm chua, mì chính, muối thông thường ra, các loại cay, ngọt, mặn, chua, đủ thứ được phân loại và đặt xung quanh quầy.
Gia đình bà chủ Hầu Hồng buồn chán cầm một lọ bột ớt lên, trông rất thư thái, vừa ngửi thấy là đã biết lọ này sẽ khiến người ta bị sặc cực kỳ, bà ấy nhất thời không nhịn được hắt xì một cái, rào, bột ớt lập tức bay hết vào mặt, làm bà ấy lập tức không mở mắt ra nổi. Lúc này, thứ mà bà ấy rất cần tất nhiên là nước, nhưng làm sao có nước thì bà ấy cũng không rõ, càng không thể trợn mắt đi tìm, nhưng vị cay khủng khiếp làm Hầu Hồng thật sự không thể chịu đựng nổi, tay chân không ngừng cử động, bà ấy đã mất kiểm soát.
Ra khỏi cửa hàng gia vị, bà ấy vừa lần mò đến nơi bán thịt, đồ tể quán thứ nhất đang chặt thịt, một nhát lại một nhát, căn bản không dự đoán được lại có người không biết sống chết mà vọt tới trước bàn, trong lòng đồ tể hoảng hốt, giơ tay chém xuống, thiếu chút nữa đã chặt phải tay bà, dưới tình thế cấp bách, đồ tể đẩy bà ấy ra, miệng không ngừng mắng mỏ, bởi vì Hầu Hồng vừa rồi còn suýt nữa đã làm hỏng đầu lợn nhà anh ta rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.