Chương 284: Chân thành đối đãi
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 2204 chữ
- 2022-02-06 08:04:46
Trâu Thiệu Đường không muốn ở nhà nghe cha càm ràm, từ sau khi Mai Viễn Chinh hạ lệnh ngừng sản xuất để sửa đổi, tổng quản lý Trâu T8ề ngày thường vốn vô cùng bận rộn lập tức trở nên nhàn rỗi. Có lẽ là vì đã quen bận bịu nên ở nhà thời gian dài thế này khiến Trâu 3Tề rất không thoải mái. Nhưng ông ta ở dưới hầm nhiều, thói quen như uống rượu đánh bài đều bỏ, căn bản không có sở thích gì, chỉ c9ó thể tìm người trò chuyện, nên con của mình tự nhiên trở thành đối tượng chủ yếu để ông ta dốc bầu tâm sự.
Ở một lần say r6ượu, Trâu Tề thao thao bất tuyệt nói mình cố gắng làm việc cỡ nào, sắp xếp được bao nhiêu công nhân tốt. Sau đó còn nói Đào Tam Thắ5ng thật vô lý, cứ tới tìm ông ta gây phiền phức, ngoài ra còn tiết lộ Tiết Khôi đã bảo ông ta làm vài chuyện mà ông ta không thích, nói chung là như vậy. Mới đầu, quả thực Trâu Thiệu Đường không quá muốn nghe, chẳng qua bây giờ anh ta mới biết, công việc khai thác mỏ than thoạt nhìn đơn giản nhưng trên thực tế cũng có rất nhiều chuyện không tầm thường. Trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó chịu, ngẫm lại thì mình thừa kế nghề địa chất của cha, vốn định học xong trở về, cũng vùi đầu vào công việc sản mỏ than, nhưng tiếp tục nghe thế này khiến anh ta cảm thấy rất đau đầu. Chỉ có điều, ngày hôm nay Trâu Tề thực sự là nói quá nhiều, chỉ vài chuyện như vậy mà Trâu Thiệu Đường nghe tới nghe lui, rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán.
Đối mặt câu hỏi thẳng thắn như vậy, Trâu Thiệu Đường tỏ ra hơi ngại ngùng, nhưng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, anh ta quả quyết trả lời:
Đúng vậy! Cô nói đúng, chúng tôi cũng coi là thanh mai trúc mã, chỉ là hiện tại, có lẽ Đào Muội vẫn chưa nghĩ thoáng được!
Không phải cô ấy nghĩ quẩn đâu, là cô ấy lo lắng mình sẽ làm liên lụy tới anh!
Thẩm Minh Nguyệt nói thẳng vào nội dung chính:
Điều kiện của cô ấy không bằng anh, gia đình cũng không bằng nhà của anh, dù sao thì vẫn có rất nhiều phương diện môn không đăng, hộ không đối, cho nên cô ấy mới cố ý lạnh nhạt như vậy. Vậy mà anh cũng không hiểu sao?
Vốn tưởng là Đào Tam Thắng sẽ không để ý tới, nhưng ông lại nở nụ cười cứng ngắc với Trâu Thiệu Đường, sau đó mà còn nhận chén đũa, chậm rãi ăn, khiến Trâu Thiệu Đường vốn khẩn trương lập tức thả lỏng không ít.
Cũng không biết thế nào, thời gian dài như vậy đến nay, Đào Tam Thắng vốn không cảm thấy đói nhưng lúc này lại ăn rất ngon miệng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều nhờ người thanh niên này. Đào Tam Thắng vừa ăn vừa suy đoán, có thể là bản thân ông đặc biệt quan tâm con gái Đào Muội, bây giờ nhìn thấy có người thực sự quan tâm tới con gái mình, cái gọi là người sắp chết nên lời nói cũng thiện, khi bỏ đi định kiến, Đào Tam Thắng lập tức yên tâm không ít, tâm nguyện hậu sự cũng coi như hoàn thành được một nửa.
Chẳng qua lúc nói lời này, cô hất đầu về phía căn phòng của Đào Tam Thắng. Trâu Thiệu Đường nhìn theo ánh mắt của Thẩm Minh Nguyệt, rốt cuộc thông suốt, trong nháy mắt đã hiểu rõ tâm tư của Thẩm Minh Nguyệt. Anh ta vội vàng dùng ánh mắt cảm kích ngỏ ý cảm ơn Minh Nguyệt, sau đó lấy dũng khí đi vào phòng Đào Tam Thắng.
Trâu Thiệu Đường đã hiểu, bây giờ vấn đề khó khăn lớn nhất của nhà họ Đào là Đào Tam Thắng bị thương còn mất việc làm, nếu như có thể làm yên lòng cha vợ tương lai của mình, vậy dĩ nhiên là có thể đạt được sự đón nhận của nhà họ Đào rồi.
Trâu Thiệu Đường cũng hiểu, những gì bác Đào nói đều là lời thật lòng, anh ta cũng biết rõ rằng cha của mình không phải là một người dễ bị thuyết phục. Ở phương diện này, anh ta quả thực hết sức khổ não, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta vẫn không dám thổ lộ với Đào Muội.
Nhưng mà Thiệu Đường này, từ hôm nay trở đi, bác không nghĩ như vậy nữa.
Đào Tam Thắng hào hứng, khẽ cười nói:
Ở thời điểm này mà cháu vẫn không rời không bỏ nhà bác, nên bác rất xem trọng cháu. Nếu như cháu thật sự không chê tình hình nhà bác, đồng thời cũng không ghi hận thái độ trước kia của bác, vậy bác hy vọng hai đứa có thể qua lại nhiều hơn một chút, nếu quả thật có tình cảm, thì bác cũng ủng hộ hai đứa đến với nhau.
Hả?
Trâu Thiệu Đường đầu óc mơ hồ, buột miệng hỏi ra.
Trong lòng Thẩm Minh Nguyệt tức giận, đã nhắc nhở rõ ràng tới như vậy, thế mà con mọt sách này vẫn chưa hiểu, đành phải thở dài:
Ôi! Những gì có thể giúp anh, tôi đều nói rồi, chính anh hãy cố gắng suy nghĩ, khi nào hiểu rõ ràng rồi hãy tới đây, nếu nghĩ mãi mà không rõ thì về đi, tôi không còn cách nào đâu!
Bây giờ Đào Tam Thắng đã biết rõ, Trâu Thiệu Đường không phải là người do khu mỏ phái đến để hỏi tội, cũng không phải tới giúp những thám tử kia điều tra mình. Ông biết rõ Trâu Thiệu Đường có ý với con gái Đào Muội, vốn ông cũng có ý muốn để bọn chúng trở thành một đôi, nhưng vì điều kiện khách quan nên vẫn không dám ảo tưởng quá nhiều. Phải biết lúc này vốn là thời khắc tối tăm nhất của nhà họ Đào, đứa bé này không chê tình huống nhà mình, chạy tới đây vào lúc này, lại còn ân cần như vậy, có lẽ vẫn là nể tình nghĩa với Đào Muội. Đào Tam Thắng là người thô lỗ, không quá vòng vo, bây giờ ông cảm thấy dường như Trâu Thiệu Đường rất tốt.
Trâu Thiệu Đường bận rộn hồi lâu, bưng đồ ăn bưng tới bên giường, cẩn thận hỏi:
Bác Đào ơi, bác ăn chút gì nhé?
Cháu à, cháu còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, không phải bác nói cháu để nó chịu khổ, nói thẳng ra, nếu kết hôn thì vấn đề mấu chốt nhất là gì? Đúng, là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mẹ của cháu không còn ở đây, thì đó chính là liên quan tới cha cháu, cháu cảm thấy giám đốc Trâu có thể tiếp nhận Đào Muội, có thể chấp nhận nhà bác không? Không thể nào, cháu hiểu rõ cha mình hơn bác, đây không phải chuyện mà cháu tùy tiện nói mấy câu là có thể thay đổi được.
Đào Tam Thắng nói rất hợp tình hợp lý, ngay cả chính ông cũng không biết mình lại có thể suy nghĩ chu đáo như thế, xem ra là đã trải đời nhiều, lại quan tâm đến chuyện của con gái như vậy, nên cảm xúc bị tích lũy từng tí một trong lúc vô tình đều thổ lộ hết ra ngoài.
May mắn nơi này còn có Thẩm Minh Nguyệt vốn thông minh lanh trí, qua câu chuyện phiếm với Đào Muội, cô đã biết quan hệ và tâm tư giữa bọn họ, rất hâm mộ tình cảm giữa hai người, vốn là có ý tác hợp. Cô cảm thấy Trâu Thiệu Đường có thể chủ động tới nhà thì ít nhất đã nói lên được thành ý của người đàn ông này, cho nên cô chủ động tới bên cạnh Trâu Thiệu Đường, trực tiếp dẫn anh ta vào trong phòng.
Trước khi vào cửa, Thẩm Minh Nguyệt lén lút hỏi Trâu Thiệu Đường:
Này, anh hãy nói thành thật đi, có phải anh thích Đào Muội, muốn đến với cô ấy không?
Trâu Thiệu Đường thuận miệng tìm một lý do, vội vàng ra khỏi nhà, trên thực tế thì anh ta đang lo lắng cho Đào Muội, tình hình trong nhà cô ấy phải chăng đã thay đổi hẳn? Sự việc trên mỏ liên quan rất nhiều tới Đào Tam Thắng, đây là mọi chuyện mà mọi người đều biết. Trâu Thiệu Đường phải tự đi xem mình có thể giúp đỡ được gì hay không, cũng để cho gánh nặng của Đào Muội vơi bớt đi phần nào.
Đến nhà họ Đào, Trâu Thiệu Đường mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt đang vui vẻ nói chuyện phiếm, kết quả mình vừa đi vào, trong nháy mắt bầu không khí bên trong lập tức đông lại. Đào Muội vừa thấy mình, sắc mặt rất nhanh đã u ám rất nhiều, không nói gì nữa, khiến cho Trâu Thiệu Đường vào cũng không được, đi cũng không xong, nhất thời ngây ngốc đứng trong sân nhỏ.
Không bao lâu sau, Đào Tam Thắng đã ăn sạch đồ ăn, bụng được ăn no, dĩ nhiên là có hơi sức, ông lập tức chủ động trò chuyện với Trâu Thiệu Đường, giống như bắt được một cọng rơm vậy:
Thiệu Đường à, bác cũng gần như là nhìn cháu lớn lên, chỉ là đáng tiếc, cháu có tiền đồ như vậy, mà bác thì một chút văn hóa cũng không có, con cái cũng không được ăn học đàng hoàng, cho nên bác vẫn không dám ngồi cạnh cháu để tâm sự như hôm nay.
Trâu Thiệu Đường thấy được ưu ái nhưng cũng lo sợ, không phải vì lời nói lấy lòng của Đào Tam Thắng mà là bác Đào vốn luôn mang gương mặt lạnh lùng nửa đời người, thế mà lại chủ động nói chuyện gia đình với mình, đây chính là lần đầu tiên.
Những thứ này tôi cũng biết, nhưng tôi đã nói rõ với cô ấy rồi, tôi không để ý những thứ này, hơn nữa tôi cũng sẽ nói rõ với cha của tôi.
Trâu Thiệu Đường giải thích.
Không không không, chỉ nói thôi thì có ích lợi gì? Có nhiều người rất biết ăn nói, nhưng quan trọng là phải cho thấy hành động!
Thẩm Minh Nguyệt cười xấu xa, sau đó kề sát bên tai anh ta, thấp giọng nói:
Trâu Thiệu Đường, bây giờ chính là một cơ hội tốt, để Đào Muội cảm thấy cần anh đấy.
Đào Tam Thắng dường như đã nhẫn nhịn rất lâu, tiếp tục nói:
Chuyện của cháu và Đào Muội, bác đều biết rõ cả, trước kia bác phản đối vì bối cảnh hai gia đình chênh lệch quá lớn. Điều kiện của nhà cháu tốt, cháu còn là sinh viên giỏi, mà Đào Muội nhà bác thì không được học đại học, điều kiện gia đình bác thì cháu cũng biết rồi đấy, chỉ sợ tới lúc đó, đồ cưới cũng không mua nổi. Nên nếu như hai đứa mà đến với nhau, Đào Muội gả đi không có tiền không có địa vị, chắc chắn sẽ phải chịu khổ, cho nên bác mới kiên quyết không đồng ý chuyện giữa hai đứa.
Bác Đào, bác lo lắng quá rồi, sao cháu có thể để Đào Muội chịu khổ chứ?
Trâu Thiệu Đường vội vàng giải thích.
Đào Tam Thắng vô lực nằm ở trên giường, từ sau khi Lưu Tử Thần đi, tình trạng ông vẫn như thế, không ăn không uống, vừa muốn chết vừa muốn sống, chờ con trai con gái trở về để bàn giao hậu sự, còn chọc tức cho vợ của mình bỏ về nhà mẹ đẻ. Đoạn thời gian gần đây, một chút khẩu vị mà ông cũng không có, cả người quả thật giống như người sắp chết vậy. Kết quả con gái và con trai còn chưa về nhà, ông đã chờ được một người không quen biết, ông hơi bất ngờ nhưng vẫn là nằm yên không nhúc nhích.
Trâu Thiệu Đường không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nhớ kĩ lời nói của Thẩm Minh Nguyệt, nói ít làm nhiều. Thế là anh ta chủ động giúp Đào Tam Thắng thu dọn đồ đạc và quần áo bên giường, sau đó phát hiện đồ ăn của ông đã nguội, nên hỏi thăm có muốn hâm nóng hay không. Đào Tam Thắng không hiểu ra sao cả, chỉ quan sát anh ta mà không lên tiếng, Trâu Thiệu Đường vẫn tuân theo nguyên tắc cho thấy hành động, trực tiếp chạy vào phòng bếp, hâm nóng thức ăn rồi bưng ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.