Chương 228: Người thân giả mạo
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1516 chữ
- 2022-02-06 11:28:21
Chị ta đang nói thì bỗng nhiên có một người đàn ông gần năm mươi tuổi tóc hoa râm bước vào trong tiệm massage.
Bà chủ thấy có khách tới thì8 đương nhiên trong lòng vô cùng vui vẻ:
Ôi chao, anh Huy, anh đến rồi à.
Bà chủ nhiệt tình đon đả bước tới đón chào.
Còn Đông Túy quay đ3ầu liếc nhìn ba cô gái kia, bởi vì vấn đề trở ngại ngôn ngữ nên các cô ấy sẽ không hiểu được những lời cô nói, thế nên cô liền dứt khoát cười mỉm,9 coi như giữ phép lịch sự.
Sư phụ, muốn ăn gì không? Chúng ta đi đâu đó ăn chút gì đi.
Đã quá giữa trưa rồi mà hai người họ vẫn chưa ăn cơm, thế nên Đông Túy bèn quan tâm hỏi han Tế Quỷ.
Nhưng Tế Quỷ lại chỉ khẽ lắc đầu:
Thôi, em ăn đi, anh không muốn ăn.
Thấy vẻ mặt đó của hắn, Đông Túy đã cơ bản biết được lý do rồi.
Chúng ta tìm chỗ nào đó tâm sự đi, sư phụ.
Thật ra Đông Túy muốn
loại bỏ
Tế Quỷ.
Như thế này mới tốt.
Cho dù thái độ lúc này của Đông Túy lạ lẫm khiến người khác phải ngạc nhiên, nhưng Tế Quỷ ngẫm nghĩ rồi vẫn kiên định nói:
Em không đi, vậy anh cũng không đi, đồ đệ ở đâu, sư phụ sẽ ở đó! Nếu em đã thích nơi này, vậy không sao hết, sư phụ sẽ ở lại đây để bảo vệ em!
Cái thằng ranh kỳ đà cản mũi này dường như không hề có giác ngộ rằng hắn đã gây trở ngại thì phải.
Đông Túy thấy dù mình có nói thế nào cũng không thể khiến hắn hiểu được, cô cảm thấy thật là đau đầu, nhưng cũng đành mặc kệ hắn vậy.
Những tháng ngày như vậy cũng chỉ là một món ăn khai vị mà thôi.
Hai người ngồi trong một quán ăn nhỏ, gọi hai món ăn, Đông Túy nhìn Tổ Quỷ:
Sư phụ, sao anh lại muốn ở lại? Anh vốn không hề thích hợp với nơi này.
Vấn để khiến Đông Túy cảm thấy khó hiểu chính là điều này, thế nên cô bèn hỏi thẳng Tổ Quỷ.
Đối mặt với sự thẳng thắn của Đông Túy, Tổ Quỷ chỉ cười gượng:
Cô cảm thấy, anh đã rơi vào cái hố này, đã biết Nhị gia làm gì rồi mà giờ anh đi thì có khác nào chết đâu?
Trên mặt Tể Quỷ vẫn là cái vẻ thô bỉ ấy, nhưng trong ánh mắt hắn lại ẩn chứa nỗi bất lực.
Quả thật Tế Quỷ nói không sai, Đông Túy thở dài thườn thượt.
Lúc đầu cô gái kia cũng không phát hiện ra, nhưng thời gian dần trôi, cô gái đó cảm nhận được người phía sau càng lúc càng đứng sát vào chỗ mình, thế nên cũng vô thức có ý thức bảo vệ bản thân, càng lúc cô gái càng cảm thấy kỳ lạ.
Cô ấy bước nhanh hơn, nhưng người phía sau cũng bắt đầu đi nhanh theo, bỗng nhiên, cô gái xoay người nhìn vào Trầu Noãn và Trần Văn:
Các người là ai? Muốn làm gì?!
Cô gái nghiêm giọng quát.
Trâu Noãn và Trần Văn liếc nhìn nhau, sau đó đột nhiên xông tới bên cạnh cô gái, còn cô gái thì xoay người chạy.
Mà làm vậy, Đông Túy cũng có thể bớt được âu lo, cô sẽ không phải lo lắng về việc một ngày nào đó Tế Quỷ sẽ đâm mình một nhát nữa.
Nhưng Tế Quỷ lại nhìn Đông Túy trong im lặng, chỉ thấy hắn ngán ngẩm dò hỏi:
Vậy còn em? Em thật sự thích ở lại chỗ này sao? Chúng ta có thể cùng đi mà.
Sư phụ có thể bảo vệ em.
Giọng điệu kiên quyết của hắn khiển Đông Túy hơi sững ra.
Muốn nói lý ư? Vậy chỉ có thể xuống lòng đất' thôi.
Đông Túy đã được chứng kiến tác phong làm việc của Tân Nhị gia.
Lúc này, ba người họ ngồi trên xe, Đông Túy đeo một chiếc kính râm.
Trước giờ có rất ít người nói với cô rằng muốn bảo vệ cô.
Một cảm giác ấm áp bỗng len lỏi vào tim, Đông Túy mỉm cười:
Sư phụ, anh đúng là không hiểu em rồi.
Em rất thích nơi này, rất thích cuộc sống như vậy, em vốn không hề thèm muốn làm một kẻ lừa đảo chỉ kiếm được chút tiền ít ỏi kia.
Đông Túy thản nhiên đây gọng kính râm trên sống mũi:
Chính là cô ấy.
Trâu Noãn hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện thế này, nhưng cô đã tìm hiểu được đại khái từ chỗ Đông Túy, thế nên cô biết lúc này mình nên làm gì.
Cô và Trần Văn cùng xuống xe.
Hai người chậm rãi đi đến bên cạnh cô gái kia.
Người tới những nơi kiểu này đều là loại người thích hưởng thụ.
Các cô gái kia vì kiếm tiền nên không có lựa chọn nào khác, hoàn toàn không thể làm chủ được cuộc đời của chính mình.
Rời khỏi tiệm massage, nhiệm vụ của họ đã được hoàn thành, họ cũng có thể tưởng tượng được số phận tương lai của mấy cô gái kia ra sao.
Vậy thế này đi sư phụ, về sau nếu có cơ hội, anh liền biến mất luôn trong lúc thực hiện nhiệm vụ đi.
Để họ cho rằng anh chết rồi, em sẽ yểm trợ cho anh, còn anh tới một nơi khác mà sống một cuộc sống yên ổn.
Nếu không, Tổ Quỷ cứ ở nơi này mãi thì hắn sẽ chỉ càng lúc càng hãm sâu hơn.
Tới lúc đó, dù hắn muốn rút ra khỏi đó căn bản là điều không thể.
Bởi vì hắn đã từng nhìn thấy cô và Hạ Hàm ở cùng nhau, từ đầu tới cuối quả bom hẹn giờ này vẫn luôn ẩn chứa tai họa ngầm.
Tể Quỷ nhìn vẻ mặt của Đông Túy, dường như cô có chuyện muốn nói với hắn.
Hắn liền gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Đông Túy, Trâu Noãn và nhóm người Trần Văn bắt đầu ra tay với những người đi đường.
Vốn dĩ Tần Nhị gia và Âm Tam đã chỉ dạy sơ qua cho cả đám rồi, còn những thứ khác đành phải dựa vào đầu óc của mỗi người mà thôi.
Nhiệm vụ được bàn giao hoàn tất, họ là đàn em nên chỉ có việc nghĩ xem phải làm sao để hoàn thành.
Trong mắt mấy cô gái lộ ra vẻ mơ mơ màng màng.
Nhưng nhiệm vụ của Đông Túy chỉ là phụ trách đưa mấy cô 6gái đó tới đây.
Sư phụ, chúng ta đi thôi.
Đông Túy thản nhiên nói.
Tế Quỷ vội vàng gật đầu, quả thật hắn không hề muốn tiếp tục 5ở lại cái nơi này thêm nữa.
Tuy rằng trước kia hắn cũng từng tới mấy nơi như phòng tập gym, tiệm massage gì đó, nhưng quả thật hắn không hề biết có một vài cô gái ở đó được
chiêu mộ
theo cách này.
Những cô gái đó không thể cầu cứu, chỉ có thể bị ép phải kiếm tiền, bởi vì các cô ấy gặp trở ngại về ngôn ngữ, không thân cũng chẳng quen ai, không một người nào quan tâm đến nỗi đau của họ.
Văn Sênh, ánh mắt của cô khá độc, cô chọn mục tiêu đi.
Vị trí của họ đều là những nơi tương đối vắng vẻ, bởi vì giao thông ở những nơi như thế này không quá thuận tiện, người đi lại qua đó cũng không quá nhiều, lúc ra tay sẽ dễ dàng hơn.
Trần Văn ngồi phía sau chờ mệnh lệnh được đưa ra.
Đông Túy nhìn ra bên ngoài bằng ánh mắt hờ hững, ngoài kia người đi qua đi lại.
Cô không cần những người tuổi tác quá lớn, không chọn người trung niên, loại cô cần là những người nằm trong độ tuổi từ mười sáu đến hai mươi ba, hai mươi tư tuổi.
Chỉ lát sau, một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi thân hình gầy yếu mặc quần áo lao động đi ra từ trong một con hẻm.
Hơn nữa, những cô gái ở độ tuổi này mà sống trong những khu chung cư cũ nát như vậy cũng chỉ có thể là người từ nơi khác đến đây làm việc, không nơi nương tựa, là đối tượng dễ dàng ra tay nhất.
Trâu Noãn lập tức tóm lấy cánh tay cô gái, còn Trần Văn thì nhanh chóng túm bên còn lại, dùng sức ôm vòng quanh lưng cô gái.
Cứu mạng! Cứu tôi với!
Tiếng hét sợ hãi của cô gái thu hút sự chú ý của đám người thưa thớt, có hai ba người đang đứng ở đó nhìn về phía cô gái mà không biết có nên giúp hay không? Mấy hộ gia đình sống ở tầng trên cũng đều ló đầu ra xem chuyện gì xảy ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.