Chương 229: Niềm tin không bao giờ lung lay


Đến lúc những người dân hoàn hồn lại được thì cô gái kia đã bị kéo lên xe.

Bất kể cô gái kia có gào khóc kêu cứu thế nào cũng vô ích8, cô ấy vốn không thể giãy ra được khởi hai người kia.
Đông Túy có thể hiểu được cảm nhận của cô ấy:
Bà vẫn ổn chứ?
Trâu Noãn cực kỳ muốn nói rằng lúc này mình không hề ổn chút nào, nhưng cô cũng biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Cô lắc đầu, lôi bật lửa ra muốn châm lửa cho điếu thuốc, nhưng châm mãi vẫn không được, bởi vì bàn tay cầm bật lửa của cô cũng đang run...
Gánh nặng mà Đông Túy có thể chấp nhận được vượt xa hơn hẳn cô.
Nhìn cô ấy, dường như Trâu Noãn thấy được niềm hy vọng không bao giờ dao động.
Để tránh bị kẻ khác phát hiện ra điều khác thường.
Thế nên, cho dù có sợ hãi hay muốn nhận được an ủi thì giờ phút này cô cũng phải gắng gượng chống đỡ, ép tất cả mọi thứ vào trong đáy lòng, không thể nói ra, lại càng không thể làm gì? Chỉ một lát sau, Trần Văn đã đánh xe tới.
Còn Đông Túy lúc này đang khởi động xe, chuẩn bị rời khỏ6i đó.
Cô gái vẫn giãy giụa dữ dội, nhưng Trâu Noãn đã giơ tay ra, nói với Trần Văn ở phía sau:
Lấy dây thừng ra đây.
Cũng không p5hải vì Trâu Noãn có bản lĩnh giỏi, mà trái lại, vốn dĩ thân hình của Trâu Noãn hơi mũm mĩm, thế nên cô có sức lực hơn những cô gái gầy yếu bình thường nhiều.
Cũng không vớt vát được sự thờ ơ của những người xung quanh.
Sau khi3 kéo được cô gái lên xe tải, Trần Văn đóng cửa xe lại.

Cứu với!!
Cô gái vẫn hét to lên như không thiết tha mạng sống nữa, cô ấy muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, muốn lôi kéo sự chú ý của những người khác.
Nhưng con dao trong tay Trâu Noãn đã kề sát vào cổ cô gái:
Ngoan ngoãn chút cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cô em đẹp mặt ngay bây giờ luôn đấy!
Trâu Noãn lạnh lùng nói.
Hai người đi tới cạnh chiếc xe, chuẩn bị tiếp tục hoàn hành nhiệm vụ.
Mấy người họ rời khỏi club, chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ mới.
Nhưng càng là kiểu người như vậy thì lòng dạ lại càng thấm sâu.

Tôi thì thoải mái thôi.
Trần Văn thản nhiên nói.
Trâu Noãn nhìn về phía Đông Túy với vẻ mặt khó hiểu.
Đông Túy lấy một điếu thuốc ra đưa tới bên miệng Trâu Noãn, Trâu Noãn vô thức mở miệng ra ngậm lấy điếu thuốc kia.
Trần Văn đưa dây thừng cho Trâu Noãn.
Trầu Noãn lập tức trói luôn hai tay của cô gái kia lại.
Trâu Noãn lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, cô muốn hút một điều để giải tỏa một chút, nhưng lại chợt phát hiện ra bàn tay đang cầm điếu thuốc của mình đang run lẩy bẩy, điếu thuốc được đặt cạnh môi cũng đang run
run.
Thời gian dần trôi, Trâu Noãn trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi trò Âm Dương Sư().
() Game Âm Dương Sư (Onmyouji): một trò chơi chiến lược 3D trên được khai thác bối cảnh IP
Onmyouji
nổi tiếng Nhật Bản, đưa người chơi khám phá một thế giới cổ trang xứ ở sở hoa Anh Đào trong thời kỳ Heian với đầy yếu tố thần thoại, ma quỷ...
Tiếp đó, Đông Túy lại lấy bật lửa ra, châm thuốc cho cô ấy.
Cô không hề nói bất cứ câu gì, nhưng lại có vẻ như đã nói muôn ngàn lời, cô đang mang tới cho Trầu Noãn nguồn sức mạnh vô cùng vô tận.
Chiếc xe chạy tới cửa sau club của Tân Nhị gia.
Ba người Đông Túy, Trâu Noãn và Trần Văn kéo cô gái xuống xe.
Nếu không đêm nay bà cũng đừng mơ đến chuyện được đi ngủ, Nhị gia mà không thịt bà thì không xong đâu.
Đông Túy bỏ kính râm trên mặt xuống, lạnh lùng nói, lời nói của cô khiển Trâu Noãn không khỏi rùng mình.
Trâu Noãn bĩu môi, trên mặt ngập tràn biểu cảm coi thường.
Gã ta ấn còi hai lần để nhắc nhở họ.
Trâu Noãn và Đông Túy lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị quay về xe thì Đông Túy bỗng nhiên ngăn Trâu Noãn lại.
Bỗng nhiên, cô quẳng mạnh điều thuốc trong tay xuống đất, tức giận nói:
Mẹ nó chứ?
Đông Túy giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Trâu Noãn, coi như an ủi.
Trâu Noãn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở nụ cười:
Tôi không sao.
Cô biết, xung quanh club vẫn luôn đầy rẫy tai mắt giám sát, tất cả đều thuộc phạm vi thế lực của Tần Nhị gia, ngay cả việc nói chuyện hay bất cứ một hành động nào của họ đều phải cực kỳ thận trọng.

Tôi không việc gì phải trả lời cô.
Nói xong, Trâu Noãn lôi một cuộn băng dính trong suốt ra, kéo mạnh rồi bịt kín miệng cô gái kia lại, như vậy thì cô gái không thể la hét được nữa.
Tiếp đó, cô lấy hết điện thoại di động và đồ đạc trên người cô gái.
Trâu Noãn nhìn dáng vẻ thản nhiên tự tại của Đông Túy.
Cô bỗng phát hiện ra rằng sự chênh lệch giữa hai người họ lại lớn đến vậy.
Cô gái lập tức bị dọa sợ không dám hò hét nữa, cô ấy muốn sống sót, còn sống thì mới có hy vọng.
Cô gái mở to hai mắt, giọng nói lạnh lùng:
Rốt cuộc các ngươi là ai?! Muốn làm gì tôi?
Trâu Noãn cùng nhân dịp này mà trói luôn cả hai chân cô gái lại.
Mái tóc cô gái bù xù, cả người bị quăng mạnh xuống đất, ngã vào bên trong.
Cô gái quay đầu, nhìn mấy người Đông Túy bằng ánh mắt cầu cứu...
Trong mắt cô ấy ngập tràn nét cầu khẩn, hy vọng họ sẽ có lòng tốt mà buông tha cho cô! Nhưng sao lại có chuyện đó được đây? Đông Túy đóng cửa phòng lại, dập tắt hết một chút ánh sáng hy vọng cuối cùng của cô gái.
Họ còn phải tiếp tục ra tay, về phần xử trí cô gái này ra sao thì phải chờ sau khi Tần Nhị gia quay về mới kết luận được.

Cái đồ lúc nào cũng ba phải như anh.
Trâu Noãn chỉ vào Trần Văn mà vờ mắng, bởi vì xưa nay gần như gã đều không đưa ra ý kiến của bản thân, lúc nào cũng bày ra thái độ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh, nghe theo sự chỉ huy.
Đối với chuyện này, Trần Văn cũng không phản đối, lại càng không ý kiến gì.

Lúc đang làm việc đừng chỉ nghĩ đến chơi, sẽ làm trễ nải việc quan trọng đấy.
Buổi chiều có người tới, đến tối là chúng ta có thể về nhà thoải mái uống rượu rồi.
Cô gái vẫn đang giãy giụa:
Cứu với!
Cô ấy đập cửa kính, hướng về phía ngườ9i đi đường mà kêu cứu.
Trâu Noãn lập tức ấn cô gái ngồi xuống ghế.

Tôi đi đánh xe trước, các cô chờ một lát.
Trần Văn quay người, đi ra khỏi club để lấy xe.
Lúc này cũng chỉ còn lại hai người Đông Túy và Trâu Noãn.
Tầng một của club có một phòng tối, giống hệt loại nhà kho dưới mặt đất vậy, bên trong không có ánh sáng, không có nước, không có đồ ăn, trời đông giá rét còn có khí lạnh quét qua.
Đông Túy mở cánh cửa ra, đẩy cô gái vào trong.

Cám ơn bà.
Trâu Noãn hút một hơi thật sâu, thả lỏng tinh thần, tiếp đó mỉm cười nói.
Đông Túy cũng tự châm cho mình một điếu thuốc, quả nhiên lúc làm những chuyện kiểu này, cô vẫn luôn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Mục tiêu vẫn chưa được quyết định.
Chiếc xe tùy ý đỗ lại trước cổng một công viên, mấy người họ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, Trâu Noãn không khỏi nói với giọng chọc ghẹo:
Ai, Văn Sênh, nhàm chán thế này, hay là ba người chúng ta chơi Đấu địa chủ() đi? Tôi thấy bây giờ công viên quá ít người, toàn mấy ông già bà già thôi.
Trâu Noãn đề nghị.
Dù cô gái có muốn làm gì cũng đều khó khăn.
Cô ấy đã là cá nằm trên thớt.
() Đầu địa chủ: một trò chơi bài trong thể loại lột xác và đánh bạc, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như thực hiện kế hoạch cẩn thận.
Nhân tiện, Trâu Noãn cũng không quên kéo thêm Trần Văn ở phía sau vào, dù sao cô vẫn luôn là một cao thủ giao tiếp:
Trần Văn Anh nói xem có đúng không? Nếu không thì chán chết đi được!
Trần Văn là một người thoạt nhìn vô cùng bình thường, thường ngày gã cũng không thích nói chuyện, không lộ liễu, trước giờ cũng không hề đắc tội ai.
Bên tai thỉnh thoảng truyền tới một thứ tiếng Nhật, và âm thanh đánh nhau hoặc nhạc nền.

Từ trước đến giờ Đông Túy chưa từng có hứng thú với mấy thứ này, cô cảm thấy nó giống với trò chơi của trẻ con.

Nhưng cô lại nghĩ tới Âm Tam chính là người yêu thích mấy trò chơi trẻ con trên điện thoại kiểu này, đồng thời hắn cũng là một thiên tài lòng dạ nham hiểm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.