Chương 230: Sự cao ngạo vụn vỡ trong một ý nghĩ


Bởi vì họ là cảnh sát chuyên nghiệp, đã từng được huấn luyện một cách bài bản.

Thế nên Đông Túy không tin rằng nh8ững cô gái đó có thể sắm tốt vai diễn người bị hại này.
Cô gái muốn kêu cứu, giờ phút này cô ấy đang giãy giụa, nhưng trong miệng đã hít phải khí ete khiến thần kinh dần dần mất tỉnh táo, chìm vào hôn mê.
Cô gái liền té xỉu trong lòng gã.

Vậy, tôi chuẩn bị cho cô một món quà gặp mặt, cô phải từ từ tận hưởng đấy.
Mai tôi sẽ quay lại thăm cô.
Tiếp đó, Tần Nhị gia quay người, rời khỏi nhà kho, bóng lưng của hắn ta lại càng nổi bật hơn trong mắt cô, mang đến cảm giác đáng sợ.
Xem ra phải khen thưởng các cô thật tốt rồi đấy.
Hay là anh đây mang các cô đi chăm sóc sức khỏe toàn diện' nhé?
Trong miệng Tần Nhị gia luôn thốt ra những câu khiến người ta chẳng muốn nghe thêm, đúng là miệng cho không mọc được ngà voi.
Đông Túy ngượng nghịu cười trừ:
Thể thì bọn em không cần đâu.
Anh cứ trực tiếp đưa số tiền kia cho bọn em là được rồi.
Đông Túy chính là kiểu người chỉ nhận tiền.
Bởi vì nếu không cho cô nếm mùi đau khổ thì cô sẽ không biết cái câu 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt
nghĩa là thế nào.
Cô gái này tự cho rằng mình có lòng tự tôn, cao ngạo cậy mạnh, đó chính là bước đầu tiên tự hại chính mình.
6Họ đi tới trước mặt cô gái, Trâu Noãn không khỏi nhẹ nhàng hỏi:
Người đẹp ơi? Có thể chụp hộ chúng tôi một bức ảnh được5 không?
Trong tình huống bình thường thì người ta đều sẽ không từ chối, cô gái khẽ gật đầu:
Được, vậy hai người tạo dáng đi.

Cám ơn cô nhiều nhé!
Dứt lời, Trần Văn tiến tới gần cô gái, cầm điện thoại di động trong tay chuẩn bị đưa cho cô ấy.
Cô gái không hề để phòng, trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm.
Cô gái theo phản xạ giơ tay lên ngăn lại thứ ánh sáng chói mắt kia, cả một ngày trời không nhìn thấy ánh sáng khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.
Tần Nhị gia đi tới bên cạnh cô gái, tháo băng dính cho đối phương, để cô gái có thể nói chuyện được với hắn.
Tần Nhị gia cầm đèn pin, miệng huýt sáo, chậm rãi bước vào.
Dưới luồng sáng đang chiếu, một cô gái đang có người lại trong góc, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, có thể là bởi ánh sáng đột ngột rọi tới quá chói mắt nên dường như cô gái kia hơi né tránh.

Tốt, tốt lắm
Tần Nhị gia không khỏi vỗ tay.

Anh đây thích những loại người ăn cũng không ăn mềm như cô em đấy.
Cô gái này và Vương Đình không giống nhau, Vương Đình bẩm sinh đã tự ti bởi vì cô ta sống ở nông thôn, cho nên chưa từng được nhìn thấy nhiều mặt của xã hội.
Dường như hiểu được điều gì sắp xảy ra, cô gái liền liều mạng giãy giụa:
Không...
đừng!! Đừng tới gần tôi!
Nhưng sao sức lực của cô gái có thể chống chọi lại được với bốn người đàn ông? Bọn họ giữ chặt lấy tay chân của cô, ẩn chặt cả người cô xuống đất, phát tiết hết tất cả bản chất tà ác của con người lên người cô theo cách cực kỳ tàn nhẫn.
Tần Nhị gia lạnh lùng sai người áo đen ở bên ngoài:
Mau bật đèn lên! Tối om om nhìn thấy cái gì?
Người mặc đồ đen bật công tắc đèn gần đó lên.
Ánh sáng chói mắt nhanh chóng bao phủ khắp cả căn phòng.
Nhưng cô gái này thì không giống vậy, cô gặp nhiều nên hiểu nhiều, vì vậy cũng thông minh hơn.
Kiểu người như vậy thật ra lại không thể thuần phục được bằng cách định hướng tư tưởng.
Ánh mắt của Tân Nhị gia rất gian trá, nếu như hắn phát h3iện ra một chút xíu điều khác thường nào thôi thì họ sẽ tiêu đời.
Trâu Noãn và Trần Văn tiến tới gần cô gái kia 9từ phía chính diện, Trâu Noãn khoác lấy tay Trần Văn, thoạt nhìn trong hai người họ giống một cặp đôi thân mật.
Thế nên lúc này cô chỉ nhìn Tần Nhị gia, lạnh lùng nói:
Anh chính là kẻ chủ mưu đứng sau bọn chúng? Thủ lĩnh của chúng? Tôi nói cho anh biết, bất kể các người muốn tôi làm cái gì thì tôi cũng sẽ không khuất phục đâu!
Nhìn ánh mắt quyết liệt kia của cô gái khiến Tần Nhị gia cảm thấy rất thú vị, nhưng Tần Nhị gia là ai chứ, những cô gái như vậy rồi hắn thấy nhiều rồi.
Tự cho rằng mình lên được tới cao đẳng, đại học thì sẽ thanh cao lắm đấy, cứ bày ra dáng vẻ coi sự trong trắng là nhất.
Hai bên nhà kho được người mặc đồ đen canh gác, cứ như sợ kẻ ở bên trong sẽ chạy trốn vậy.
Tần Nhị gia kéo cánh cửa căn phòng thứ nhất ra đầu tiên, trong đó là cô gái mặc đồng phục bị bắt hồi sáng.
Người thứ hai đã xong.
Mấy người họ đưa cô gái về chỗ club, trong một nhà kho dưới lòng đất cũng na ná với căn phòng kia, tách riêng chỗ với cô gái bị bắt về lúc trước.
Đột nhiên, vào giây phút Trần Vãn đưa điện thoại di động cho cô ấy thì gã cũng lấy chiếc khăn tay được tẩm sẵn ete() ra, trực tiếp bịt luôn mũi miệng của cô gái kia lại.
() Ete (hay Diethyl ether): trước năm 2005, hợp chất hữu cơ này nằm trong Danh sách các loại thuốc thiết yếu của WHO để sử dụng làm thuốc gây mê.
Tiếp đó, Tần Nhị gia ngồi xuống một chiếc ghế, một tay chống vào dưới cằm, nhìn cô gái:
Chậc chậc, dáng dấp cũng được đấy, cô em tên gì nhỉ?
Tần Nhị gia nhẹ nhàng hỏi, không biết hắn đã tiến hành những lời dạo đầu giống vậy bao nhiêu lần rồi.
Cô gái bị giam ở đây suốt cả một ngày trời, giờ phút này đã gần như tuyệt vọng, cô ấy cảm thấy mình thật sự không thể nào chạy thoát được nữa.
Cô gái không biết sắp có chuyện gì xảy ra, không biết rằng kiếp nạn của cô sắp sửa giáng xuống.
Chỉ vì một câu nói nhanh miệng nhất thời, mà cô đã tự chặt đứt lối thoát của chính mình.
Nhắc tới phần thưởng, đương nhiên cô cảm thấy sẽ không thể nào không có tiền được!
Đương nhiên, sẽ không thể thiếu tiền công của các cô được! Nhưng mà trước đó, tôi phải thuần hóa
được hai cô em này xong xuôi đã.
Các cô cứ chờ anh, lát nữa Nhị gia sẽ mời các cô đi hát karaoke.
Không từ chối được nên cũng chỉ đành đồng ý, Tần Nhị gia xoay người rời khỏi đại sảnh, đi xuống nhà kho dưới mặt đất.
Thật ra nếu như lúc này dù người khác có nhìn thấy được tình huống như vậy thì cũng sẽ không nghĩ nhiều, căn bản sẽ cho rằng cô gái bị choáng nên ngất đi mà thôi, chứ sẽ không tưởng tượng tới việc họ bị lừa gạt đem đi bán, bởi vì thấy dáng vẻ của hai người họ có vẻ thân mật như vậy.
Gã ta và Trâu Noãn đưa cô gái kia về trên xe.
Lúc Tần Nhị gia và Âm Tam quay về, nhìn thấy Đông Túy và Trâu Noãn, hắn ta không khỏi chép miệng tặc lưỡi, khen ngợi với vẻ gian xảo:
Được đấy, hai cưng vừa mới ra tay đã tóm được hai cô em về.
Hoàn thành công việc tôi giao, rất tốt, các cô rất có triển vọng.
Sau khi Tần Nhị gia rời khỏi, bốn người đàn ông mặc áo đen đi vào trong kho hàng.
Bọn họ từ từ đi tới trước người cô gái, cởi bỏ quần áo của mình ra.
Bốn người...
Tiếng hét thảm thiết truyền ra ngoài từ trong kho hàng, cho dù cách âm của kho hàng rất tốt nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Mà, cuộc đời của cô gái cũng bắt đầu bị hủy hoại từ chính giây phút này.
Tần Nhị gia cười nhạt một tiếng, không thèm để tâm đến tiếng kêu la thảm thiết của cô gái truyền đến từ kho hàng phía sau mình kia.
Nhưng cũng tốt, Tần Nhị gia lại rất thích điều này.
Hắn ta nhìn về phía cô gái, khẽ mỉm cười.
Hắn quay người, bật đèn, bước vào trong một kho hàng khác.

Thật đúng là vô cùng tò mò, rốt cuộc
thiên thần nhỏ
trong kho hàng này là loại con gái thế nào đây? Tân Nhị gia đi vào trong, mang theo ánh mắt tò mò và đùa giỡn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.