Chương 233: Mềm lòng là nhược điểm trí mạng nhất
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1485 chữ
- 2022-02-06 11:28:40
Em vẫn cứ khiến tôi say mê như vậy.
Ánh mắt Âm Tam nhìn cô nghiêm nghị...
Cả hai cùng ở trong bóng đêm, vẻ âm u của cô lại 8càng thêm chói lóa.
Nhưng cuối cùng em vẫn sống trong sự vây hãm của Tam gia đấy thôi, có thể sống buông thả như vậy thì Ta3m gia mới là người đáng để người ta kính phục!
Khóe môi Đông Túy hơi nhếch lên, cô nở nụ cười giảo hoạt mà yếu ớt.
Mà dù cho họ có lòng muốn cứu cô thì e là cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Cô bắt buộc phải chạy tới một nơi an toàn tuyệt đối.
Phùng Na ngẩng đầu lên quan sát camera theo dõi xung quanh.
Độc tổ của em khiến người ta dễ bị nghiện, chi bằng đêm na5y chúng ta thuê một phòng rồi ngày mai cùng nhau vui vẻ thưởng thức cảnh bình minh, thế nào?
Trong giọng nói trầm thấp của Âm Tam chứa đựng ý tứ mê hoặc.
Tam gia là một người giỏi giang như vậy, loại lính quèn như em sao dám đứng ngang hàng với Tam gia? Những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp kia mới xứng với Tam gia, thêm cảnh bình minh buổi sớm thì thật đúng là hoàn hảo!
Bề ngoài thì có vẻ là đang hạ thấp bản thân mình nhưng trong mỗi một câu nói đều tỏ ý từ chối Âm Tam một cách vô cùng khôn khéo.
Em đúng là chẳng nể mặt tôi gì cả!
Âm Tam nhìn cô, chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.
Trong đêm tối, tiếng bước chân càng vang lên rõ ràng hơn, Phùng Na biết mình phải tránh né những chiếc camera này mới có thể trốn được khỏi tầm mắt của người kia.
Cô xoay người, cô nhìn thấy bên cạnh có một cái cửa, không biết nó dẫn tới chỗ nào.
Cô lập tức đẩy cửa đi vào.
Đông Túy kề sát người vào cạnh cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cả tầng trệt này chỉ có bọn họ ở, không có người ngoài, hơn nữa nơi này cũng được cách âm rất tốt nên sẽ không làm phiền tới các khách trong phòng khác.
Tần Nhị gia mặc quần áo tử tế rồi đến phòng giám sát chỉ huy đám đàn em hành động.
Cô không dám để phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
Hình như phía trước có một cánh cửa, một tia sáng phát ra từ đó.
Phùng Na vừa định chuẩn bị kéo cánh cửa ra thì đột nhiên phía sau lưng có một luồng sáng rất mạnh chiếu thẳng vào cô.
Nghĩ như thế, Đông Túy xoay người, ánh mắt hờ hững, nét mặt lạnh lùng.
Bàn tay của cô dần siết chặt thành nắm đấm, dù cô biết mình không nên làm gì cả, nhưng mà...
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ vang lên từ cửa căn phòng của Tân Nhị gia ở cuối hành lang, lúc này, hắn ta đang chuẩn bị hưởng thụ một đêm tuyệt vời với Vương Đình nhưng lại bị cắt ngang khiến tâm trạng của hắn ta vô cùng khó chịu.
Hắn ta mở cửa, gương mặt lạnh lùng:
Làm gì đấy? Đêm hôm khuya khoắt!
Không ổn rồi Nhị gia! Người phụ nữ kia nhảy ra khỏi cửa sổ trốn rồi!
Nghe thấy câu này, Tần Nhị gia cũng chẳng cảm thấy lo lắng gì, người này là người trông coi phòng giám sát, thế nên khi thấy được cảnh đó tất nhiên phải chạy đến thông báo cho Tần Nhị gia.
Vậy thì gọi bảo vệ đi chứ! Bảo bọn nó đi tóm con kia về! Trong lúc mày gõ cửa phòng tao thì con ranh đó đã chạy tới chỗ quái quỷ nào rồi đây! Chúng mày còn có thể vô dụng hơn chút nữa không! Hả!
Tân Nhị gia nhấc chân đạp tên kia một cái, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Dạ, em biết rồi Nhị gia!
Nói xong, người kia lấy bộ đàm ra thông báo cho đám bảo vệ ở tầng trệt:
Phùng Na nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống chạy trốn rồi, chạy về phía công tây, mau đuổi theo bắt ả ta lại!
Nhân viên trong phòng bảo vệ bắt đầu hành động, dù sao Tần Nhị gia trả lương cao cho họ không phải là để nuôi không bọn họ.
Đông Túy đang thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra, cô lần theo hướng phát ra âm thanh đó, chậm rãi đi tới cạnh cửa sổ, khi kề sát vào cửa sổ, nhìn xuống dưới thì thấy Phùng Na đang leo ra ngoài cửa sổ, cô gái này đang định tuột dọc từ tầng hai xuống dưới theo đường ống thoát nước để chạy trốn khỏi chỗ này.
Nguy rồi!
Đông Túy biết ở đây chỗ nào cũng được bố trí hệ thống camera theo dõi, Phùng Na chắc chắn không thể trốn thoát được.
Nếu cô ấy bị bắt lại thì e là sẽ phải chịu hình phạt còn đáng sợ hơn trước đây.
Ha ha..9.
Văn Sênh à, em đúng là chất độc làm lòng người rồi bời đấy.
Nói xong, đầu ngón tay thon dài của Âm Tam gảy cảm của Đông T6úy.
Đông Túy vẫn ngậm điếu thuốc, nhìn hắn với vẻ thờ ơ.
Khi họ quay trở lại club thì đã là hơn một giờ khuya.
Đông Túy rửa mặt qua loa rồi chuẩn bị đi
bổ sung thể lực
với Âm Tam.
Nhưng từ chỗ vách tường bỗng phát ra tiếng:
Thùng thùng!
Trong lúc này, Phùng Na đang leo xuống từ tầng hai, khi đến tầng một, do không có điểm tựa nên chân cô bị bước hụt một cái, ngã nhào trên đất, cổ chân bị trật.
A...
Nhưng bây giờ, thời gian chính là vàng bạc, cô không có điện thoại, không có tiền, lúc này cô chỉ có thể chạy trốn, tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát hoặc là phải đi gõ cửa nhà người ta cầu cứu.
Cô chạy về phía tây, men theo rìa tường của club to bự này.
Cô gái này vô cùng khôn khéo.
Em nào dám làm mất mặt Tam gia, em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Âm Tam không muốn làm khó người khác.
Đông Túy cứ từ chối hết lần này đến lần khác khiến hắn cũng cảm thấy rất thẳng thắn, vô vị, cũng hút gần hết điếu thuốc này rồi:
Chúng ta trở về thôi.
Hai người dập điếu thuốc, quay lại phòng karaoke, chơi điên cuồng đến hơn nửa đêm.
Đó là cửa vào dành riêng cho nhân viên quét dọn vệ sinh của club, để không ảnh hưởng hình ảnh của club, rất nhiều đồ vật linh tinh được chất đống ở đây nên nơi này không được lắp đặt nhiều camera.
Tầm nhìn lờ mờ không rõ, căn phòng tối đen, Phùng Na bước đi khập khiễng về phía trước, cả người cô lạnh run lên.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng cô bỗng phát hiện ra là club này rất lớn, hơn nữa nó còn nằm ở khu vực tương đối vắng vẻ.
Tuy xung quanh cũng có một vài tòa nhà nhưng đa số đều là cửa hàng buôn bán, mấy cửa hàng này cũng không hề mở cửa vào ban đêm.
Cô biết rằng, nếu lúc này mình tùy tiện kêu cứu thì sẽ chỉ dẫn dụ kẻ địch tới nhanh hơn mà thôi, còn những người ở trong mấy tòa nhà cao tầng kia chắc chắn sẽ bàng quan, cho rằng thêm một chuyên chẳng bằng bớt một chuyện.
Nhưng nếu ở lại đây thì chẳng phải cũng là sống trong chảo dầu sôi lửa bỏng sao? Đông Túy tất nhiên hiểu được suy nghĩ của cô gái này.
Điều cô nên làm nhất bây giờ chính là vờ như không nhìn thấy gì, để cho đám người Tần Nhị gia tự giải quyết với nhau.
Có thể chạy thoát được hay không thì còn phải xem số mệnh của cô ấy nữa.
Á!
Trái tim Phùng Na chùng xuống, cô quay đầu lại nhìn...
Đó là một cô gái xa lạ, gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, vì Phùng Na chưa từng nhìn thấy mặt Đông Túy nên không nhận ra cô.
Phùng Na bỗng quỳ xuống đất:
Cô cùng phe với bọn họ sao? Cô cứu tôi đi được không? Tôi cầu xin cô đấy! Trong nhà tôi còn cha già đang bệnh nặng, ông ấy cần tôi chăm sóc, còn một em trai đang trong tuổi đến trường, tôi không thể ở lại đây được...
Cô làm ơn cứu tôi đi!
Tiếng khóc nức nở của Phùng Na vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, dòng lệ tuôn trào nơi khóe mắt, trong ánh mắt cô hiện rõ nỗi tuyệt vọng nhưng vẫn còn sót lại một nét kiên cường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.