Chương 234: Chim sẻ không bay qua được biển lớn


Cô gái ấy kích động dang hai tay ra ôm lấy Đông Túy.

Nhưng khi vừa đụng vào cánh tay phải của Đông Túy, thì cô đã kêu lên đau đớn:
Đừn8g đụng vào tôi!
Phùng Na cũng có thể đoán được phần nào là trên người Đông Tây có vết thương.

Được một người phụ nữ chưa từng gặp trư3ớc đó, cũng chẳng biết tên tuổi là gì giúp đỡ, Phùng Na mấp máy môi, không dám kéo dài thời gian, cô vội ngồi xổm, hạ thấp người xuống.
Tay phải của Đông Túy cầm từng túi rác phủ lên người Phùng Na, vốn dĩ vóc dáng Phùng Na cũng khá nhỏ nhắn nên sau khi dùng đống rác phủ lên 6thì cũng không lộ sơ hở gì.
Sau đó, Đông Túy đẩy thùng rác của Phùng Na vào tận góc trong cùng, hơn nữa cô còn đặt sáu, bảy thùng rác 5khác giống hệt nhau ở xung quanh.
Vì ngày nào Tấn Nhị gia cũng cho người dọn dẹp thùng rác nên tuy nơi này không được quá sạch sẽ nhưng cũng không bận đến mức không thể chịu được.
Làm xong tất cả, Đông Túy nghe thấy tiếng bước chân đang ngày càng gần chỗ cô và Phùng Na, cô kéo cửa nhỏ bên chân ra rồi chui tọt cả người vào trong.
Đông Túy ngoan ngoãn theo sau lưng Âm Tam, đi hưởng thụ cảm giác sung sướng đó.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Đông Túy bước xuống lầu, cô nhìn thấy Tần Nhị gia đang ngồi bắt tréo hai chân dưới sảnh, ung dung thảnh thơi nhấm nháp ly trà.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn ta là có thể thấy cho dù có là trà thượng hạng đến đâu đặt trước mặt hắn thì trông hắn ta cũng chỉ như đang uống nước sôi mà thôi.
Bên đó là góc chết, không có camera theo dõi.
Đông Túy đã nắm rất rõ địa hình của nơi này từ lâu rồi, thế nên lúc này cô mới dám ngang nhiên ra tay.

Qua bên này xem!
Đảm bảo vệ mở cửa, tiến vào phòng chứa rác thải.
Tần Nhị gia theo dõi qua camera giám sát, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được tại sao người mà lúc này còn ở trên màn hình kia lại tự dưng biến mất được như vậy? Đông Túy quay lại nhà vệ sinh chung, cô cởi áo khoác ngoài bám đầy bụi bặm, nhân tiện lấy cái kéo trong túi áo ra, nhanh chóng cắt chiếc áo thành từng mảnh vụn rồi ném vào trong bồn cầu.
Sau đó, cô cầm khăn tay lau bụi bẩn dính trên da.
Chứng cứ cứ thể được tiêu hủy như vậy.
Sao thế ạ? Chẳng lẽ bồn cầu phòng anh cũng bị tắc ạ?
Đối diện với ánh mắt thắc mắc của Đông Túy, vẻ mặt của Âm Tam cũng dịu xuống, hắn nói với giọng dửng dưng như thường:
Không! Vừa rồi tôi đi tìm em, phát hiện em không ở trong phòng.
Nghe thấy bên này phát ra tiếng động nên tới thẳng đây.

Em cũng đang định đi tìm Tam gia đây, chúng ta đi thôi! À phải rồi, Tam gia, vừa nãy có chuyện gì vậy ạ?
Đông Túy tỏ vẻ như mình không hề hay biết gì, nghi hoặc hỏi một câu:
Cô gái kia...

Chuyện này không liên quan tới chúng ta, có đảm bảo vệ rồi!
Nhìn vẻ mặt Âm Tam có vài phần mất kiên nhẫn, Đông Túy bỗng nhiên hiểu ra.
Cơn nghiện của Âm Tam phát tác rồi, đối với một tên nghiện mà nói, dù bên ngoài có động đất thì hắn cũng chả quan tâm.

Hả? Thể không phải rắc rối to rồi sao? Thể giờ đã tìm được cô ta chưa?
Đông Túy hỏi dồn, quan tâm tới tiến triển của sự việc này.
Tần Nhị gia tặc lưỡi, hít sâu một hơi, hắn ta đặt ly trà xuống, cặp mắt nhỏ dài đen như mực nhìn Đông Túy:
Tôi nói này Văn Sênh, cổ có thấy kỳ lạ không? Một cô gái không rành địa hình khu này bỗng dưng biến mất chẳng để lại dấu vết gì! Cô nói xem, có phải cô ta đã mọc cánh bay đi rồi không? Hay là có bốn chân? Hay lẽ nào có pháp thuật tàng hình nhỉ?
Ánh mắt dò xét của Tân Nhị gia như muốn nhìn thấu cô, hắn ta quan sát từng biểu cảm của Đông Túy.
Đông Túy xấu hổ cười một tiếng, vẻ mặt có chút gượng gạo:
Sao có thể có chuyện đó được chứ? Có khi nào cô ta may mắn chui qua cái lỗ chó nào chạy trốn rồi không? Hoặc là có thể cô ta còn chưa rời khỏi nơi này? Chỉ đang trốn ở đâu đó mà thôi.

Suốt cả đêm rồi, có lẽ không tìm được cô ta nữa rồi.
Tần Nhị gia khẽ thu lại sắc mặt kia, thở dài một hơi, vẻ mất mát hiện rõ trên gương mặt.
Thế nhưng Đông Túy biết rằng, mình không thể xem nhẹ hắn ta bất kỳ một giây phút nào.

Có điều, nhìn dáng vẻ bây giờ của Nhị gia đây thì chắc là anh cũng đã có kế sách ứng phó rồi chứ ạ?

Tất nhiên, Đông Túy cũng từng được chứng kiến thủ đoạn của Tần Nhị gia.
Đó là một đường ống khói, là thiết bị hút mùi dùng khi nấu ăn.
Vì thế ở ngay vị trí chẳng mấy ai để ý này lại có một cái lỗ.
Bên trong đó có cầu thang nối thẳng lên mái nhà, chỗ ở của các cô nằm ở tầng cao nhất, đến tới đó rồi bỏ ra ngoài, sau đó lại đi dọc theo hành lang tới nhà vệ sinh.
Thật đáng tiếc, Đông Túy bỗng nhận ra hôm qua mình đã nhất thời kích động đưa ra một quyết định sai lầm.
Mà sai lầm này rất có thể sẽ đặt dấu chấm kết thúc cho cái mạng nhỏ của cô.
Có lẽ Tần Nhị gia đang đợi Phùng Na trở về rồi mới vạch mặt Đông Túy, vì ngay từ đầu, hắn ta đã chẳng tin tưởng cô rồi.
Chẳng có chút phong độ nào!
Chào buổi sáng Nhị gia.
Đúng rồi, hôm qua có chuyện gì thế ạ?
Đông Túy muốn hỏi dò Tân Nhị gia, xem thử tình hình của Phùng Na thế nào và hắn ta có chú ý gì tới chuyện của cô gái đó không.

Tối qua có một cô em nhảy từ tầng hai xuống trốn rồi.
Tần Nhị gia không hề gấu giếm.
Đối với việc Phùng Na có thể thật sự chạy trốn thành công hay không, cô cũng không biết được.
Hiện tại, trái tim của cô cũng đang căng thẳng theo.

Tất nhiên, nếu tôi không bắt được cô ta thì chỉ còn cách chờ cô ta tự chui đầu vào rọ thôi, thể chẳng phải là được sao?
Trên mặt Tần Nhị gia lại nở một nụ cười, ánh mắt sắc bén của hắn ta nhìn phía Đông Túy, mang theo sự tự tin và gian xảo.
Sau khi làm xong xuôi mọi việc, Đông Túy xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bóng người dọa cô giật nảy mình.

Sao em lại ở đây?
Ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng như mắt báo rình bắt mồi đang nhìn cô.
Bàn tay cô khẽ vỗ vào lồng ngực, thở phào một hơi:
Hình như bồn cầu trong phòng em bị tắc rồi, nên em xuống nhà vệ sinh này.
Đương nhiên bọn họ không muốn tiếp xúc quá nhiều với rác thải, họ nghĩ rằng, dù một cô gái có chui vào trong khu đựng rác thế này thì cũng chỉ có thể núp bên cạnh thôi, hơn nữa nơi này cũng không có điều gì khác thường.
Vì vậy, sau khi nhìn sơ qua một lượt thì một người lạnh lùng nói:
Không có ở đây! Chúng ta chia nhau ra tìm, nghe theo sự chỉ đạo của Nhị gia.
Các nhân viên an ninh vội vàng phân công nhiệm vụ cho nhau.
Nhưng trời đã định trước, hôm nay bọn họ không thể tìm thấy Phùng Na.

Nhị gia quả nhiên cao tay!

Đương nhiên rồi, cô cứ nhìn cho kỹ đi.
Nói xong, Tần Nhị gia còn nháy mắt với Đông Túy.

Lúc này, Âm Tam cũng đi xuống lầu, hắn nhìn thấy Đông Túy và Tân Nhị gia đang nói chuyện vui vẻ thì bước tới cạnh cô:
Hai người đang nói chuyện gì thế?

Chúng tôi đang tán gẫu về chuyện một con chim sẻ dù có gắng sức vỗ cánh bay như thế nào thì vẫn không thể bay qua được biển rộng.
Tần Nhị gia nói với giọng cường điệu hóa, hai con người giống như hòn bi, khóe

miệng cong lên để lộ ra chiếc căm gầy guộc,nhìn dáng vẻ này của hắn ta,Đông Túy cảm thấy hắn ta chẳng khác nào gián điệp phản quốc cả.


Tôn Ngộ Không còn chẳng bay qua khỏi núi Ngũ Hành được cơ mà! Kẻ mà bị anh ghim, có ai thoát được khỏi lòng bàn tay của Nhị gia anh chứ?
Âm Tam thuận miệng tiếp lời, sau đó hắn nhìn về phía Đông Túy:
Chúng ta đi ăn thôi, hôm nay cô muốn ăn gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.