Chương 235: Chạy trốn cũng chỉ là bước vào hang ổ khác mà thôi
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1483 chữ
- 2022-02-06 11:28:38
Mối ràng buộc giữa hai người sâu đậm bao nhiêu, Đông Túy cũng không biết rõ.
Nhưng cô lại biết người có thể bước vào8 tâm trí Âm Tam thì tuyệt đối không phải là kiểu quan hệ bình thường.
Ra khỏi club, Âm Tam cũng tán dóc một vài câu3 nhưng hắn vẫn rất kín miệng không hề đề cập tới sự việc đã xảy ra hôm qua, cũng không nhắc gì, hỏi gì tới cuộc đối thoại k9hi nãy giữa Đông Túy và Tần Nhị gia.
Phùng Na mừng rỡ gật đầu, cô cảm thấy cuối cùng bản thân cũng thoát khỏi cơn ác mộng.
Mời cô!
Cảnh sát đứng lên, dẫn Phùng Na theo, họ rời khỏi đồn cảnh sát từ cửa sau, tránh camera theo dõi của đồn cảnh sát, một chiếc xe tải dừng cách cửa sau.
Khi nhìn thấy chiếc xe tải kia, Phùng Na rất sợ hãi.
Toàn bộ đã bị hủy trong tích tắc.
Đông Túy nhìn vào hai tròng mắt thờ thần của cô gái kia, chẳng còn chút sức sống nào, đó chỉ là màu xám tro tuyệt vọng.
Mà ngòi nổ cho tất cả chuyện này đều là bởi vì khi ấy Đông Túy đã chọn cô ấy.
Xin hỏi...
Đồn cảnh sát gần đây nhất là ở đâu vậy ạ?
Phùng Na nói với giọng yếu ớt.
Giờ đây trên người cô chẳng có một đồng một cắc nào, cũng không biết đây là đâu...
Làm trong ngành của chúng ta kỵ nhất là có lòng nhân từ!
Âm Tam đi tới cạnh Đông Túy, nhìn theo ánh mắt của cô, hắn thấy được người phụ nữ đang bị ép buộc lên xe kia.
Nghe thấy lời nói của Âm Tam, Đông Túy hoàn hồn:
Chẳng lẽ Tam gia nghĩ em đang thương xót cô ta à?
Khóe miệng Đông Túy cong lên thành một nụ cười đầy mỉa mai, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
Ô? Nếu không thì là gì?
Tôi dẫn cô qua đó nhé cô gái.
Ông lão tốt bụng nói.
Vết bẩn và mùi trên cơ thể cô càng nồng nặc.
Vì thế, dù cô vào trong đồn cảnh sát thì cũng bị người ta tránh né.
Anh cảnh sát, các vị mau đi cứu họ đi.
Nghĩ tới tiếng la thảm thiết cách vách, Phùng Na mãi mãi không thể nào quên, cái trải nghiệm ác mộng này làm cô không bao giờ muốn...
Nhớ lại.
Bởi vì không quen thuộc địa hình khu này nên Phùng Na cũng không dám nói gì.
Cùng với việc chiếc xe chạy từ giao lộ này sang giao lộ khác, cô phát hiện...
Tòa nhà chứa ác mộng khủng khiếp kia lại xuất hiện trong tầm mắt của cô lần nữa.
Mà, nụ cười thế này mới là thứ mà Âm Tam quen thuộc.
Bởi vì, hắn cũng giống như thể.
Nhưng sóng gió kinh hoàng trong lòng cô đang bị nhấn chìm xuống, bản chất chân thật của cô cũng đã biến mất trong âm thầm.
Đến đây, cô đã biết là có điều bất thường rồi.
Đây là đâu! Đây đâu phải đường về nhà của tôi! Tôi muốn xuống xe!
Phùng Na lạnh lùng nói.
Nhưng người cảnh sát kế bên lại đấm một cái vào mặt cô.
Chúng tôi đã hiểu những gì cô kể.
Kế tiếp, chúng tôi sẽ sắp xếp người đưa cô về nhà.
Cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng thực hiện hết chức trách của mình.
Cảnh sát nhận trách nhiệm nói.
Sau đó, tôi gặp được một người tốt, tôi không nhìn thấy mặt của cô ấy, cô ấy đã bảo tôi trốn vào trong thùng rác, nhờ vậy tôi mới thoát được.
Phùng Na yếu ớt kể lại những gì đã xảy ra với mình, giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, khi nghĩ lại cô thấy mọi chuyện đều dị thường đến mức đáng sợ.
Người cảnh sát đối diện vừa nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, ánh mắt mơ hồ nhìn cô.
Người phụ nữ có đặc điểm nổi bật gì không?
Đặc điểm nổi bật?
Phùng Na nghĩ ngợi một lát:
Hình như vai của cô ấy bị thương.
Phùng Na cũng không nhận ra điều bất thường, cô tiếp tục cầu cứu:
Nơi đó còn những người khác nữa.
Không có tiền, không có điện thoại, không có gì trong tay cả! Cô muốn nhờ cảnh sát đưa về nhà, cũng muốn cảnh sát điều tra vụ việc này.
Cô không muốn có những người khác giống như cô lại tiếp tục bị hại nữa!
Hiện tại, đầu óc cô hơi choáng váng.
Vết thương của em dạo này sao rồi?
Bởi vì lần hành động ngầm tối qua mà miện6g vết thương của cô lại bị rách ra, nhưng Đông Túy vẫn lắc đầu như thể chẳng hề để ý tới nó:
Không sao! Có lẽ qua mười ngà5y nữa là nó sẽ lành thôi! Tam gia không cần quá lo lång.
Ngay khi ngẩng đầu lên, Đông Túy nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đi ra từ cửa bên của club, họ là người của Tần Nhị gia.
Ngay lúc này, đám người mặc vest đen kia đang áp chế một người phụ nữ lên xe.
Ánh mắt Đông Túy hơi sững sờ, cô dừng chân.
Cô lo lắng hỏi người cảnh sát kể bên:
Anh cảnh sát, không phải chúng ta nên ngồi xe cảnh sát sao?
Sao họ lại dùng xe tải? Cảnh sát nở nụ cười hiền hòa:
Cũng không khác nhau lắm mà, dạo này xe cảnh sát bị điều đi khá nhiều nên cô ngồi tạm chiếc này đi.
Nghe cảnh sát nói như thế, lại nhìn đồng phục cảnh sát mà anh ta đang mặc, Phùng Na cũng không nghi ngờ gì.
Đây cũng là người cảnh sát mà Trâu Noãn đã gặp trước đó.
Sau khi lên xe, xe tải bắt đầu chậm chạp chạy về phía trước.
Những thứ còn sót lại chỉ có...
Chiếc mặt nạ dối trá tàn tạ đến mức chẳng thể chịu nổi.
Lúc này, Phùng Na đã được xe chở rác chở ra ngoài, khi công nhân môi trường đổ đống rác trong thùng ra thì Phùng Na cũng ăn ra ngoài theo đống rác đó.
Cả một đêm bị hun đúc trong rác rưởi, một đêm mệt mỏi cùng cực nhưng không dám động đậy, giờ đây, cuối cùng cô đã giành được tự do.
Này cô gái, cô...
không sao chứ?
Lúc này công nhân vệ sinh đang nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực, ân cần hỏi han.
Phùng Na từ từ mở đôi mắt ra, nhìn bầu trời bao la xanh biếc trên cao, cô cũng chẳng thèm bận tâm đến mùi hôi thối đang bao phủ xung quanh.
Phùng Na chậm chạp đứng lên, bây giờ, cô chỉ có một mục đích, đó là nhanh chóng báo cảnh sát.
Tôi không sao...
Sau đó tôi bị đưa đến một club, nơi đó có một người tên Nhị gia bắt tôi phải nghe lời và tiếp khách...
Hắn ta tẩy não tôi.
Tôi đã và đồng ý rồi thừa dịp trời tối, tôi nhảy từ qua cửa sổ tầng hai để chạy trốn, chỗ đó có rất nhiều camera theo dõi.
Một người xinh đẹp hơn em nhưng lại thảm hại hơn em, trong lòng em cảm thấy hả hê hơn bao giờ hết.
Anh không thấy là mấy người em bắt về đều là những cô gái giỏi giang, xinh đẹp hơn em sao? Tất cả những người vượt trội hơn em, em đều muốn hủy hoại bọn họ.
Giống như một kẻ điên, sự tàn ác của Đông Túy thể hiện dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy của cô vậy.
Khóe miệng cô nở nụ cười gian ác.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, người cảnh sát đối diện hỏi cô về những chuyện đã xảy ra.
Tôi tên Phùng Na, là một sinh viên bình thường.
Vào bốn giờ chiều ngày hôm qua, tôi đã bị bắt cóc khi đi dạo trong công viên.
Người phụ nữ này chính là người đầu tiên mà các cô bắt được ngày hôm qua.
Nghe nói Tần Nhị gia định bán đứt cô ta với giá rẻ mạt cho tiệm massage.
Vốn dĩ cô ta có thể có được cuộc sống không lo không sầu, nhưng bây giờ...
Ngoan ngoãn một chút đi!
Nhưng sau khi đánh xong, hắn ta lại ghét bỏ phủi phủi tay.
Mùi của người phụ nữ này khiến hắn ta buồn nôn.
Má phải nóng rát đau đớn, Phùng Na biết, cô đã tiến từ hang cọp này vào ổ sói khác.
Lần này, cô thật sự không còn cách nào phản kháng được nữa rồi.
Đi vào trong club, Phùng Na bị bắt về lần nữa, Tần Nhị gia đang ngồi trong căn phòng xa hoa, uống trà, nhàn nhã đánh cờ chờ con mồi chui đầu vào rọ.
Cốc cốc cốc!
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.