Chương 236: Nguy cơ ập đến!



Chậc chậc, uổng cho một ván cờ hay! Đáng tiếc là mấy quân cờ không nghe lời, cứ nhất nhất hành động theo ý mình, thành ra làm hỏng cơ hội thắng vố8n có!
Tần Nhị gia cảm thán, tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Phùng Na đứng bên cạnh.

Nhưng một mùi hôi khó chịu xộc đến khiến Tần Nhị gia khó chịu:
3Sao bẩn thế này! Bây giờ cô còn xứng đứng ở đây sao! Mau đi tắm đi, nếu không tôi cũng chả có hứng nói chuyện với cô đâu.
Tần Nhị gia trách mắng 9Phùng Na, dáng vẻ hiện tại của cô đúng là khiến người ta mắc ói:
Người đâu!


Tần Nhị gia giận dữ quát một tiếng, có hai người mặc đồ đen 6đi vào từ cửa.
Nghe thấy lời này, trong lòng Trâu Noãn run lên, cô thầm than, không phải Đông Túy đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
Tắm xong, Phùng Na quấn khăn tắm vào rồi bị áp tải tới phòng của Tần Nhị gia lần nữa.
Tần Nhị gia liên tục cảm thán:
Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa lại thích đâm đầu vào. Na Na à, cô cứ thế này, tôi thật sự muốn giúp cô cũng không biết phải giúp thế nào. Cô phụ sự mong đợi của tôi quá đấy, chẹp chẹp…

Người mặc áo đen lập tức đưa khăn cho Tần Nhị gia.

Nhị gia….

Tần Nhị gia cầm lấy khăn tay, lau mặt.

Hôm nay cô gái kia nói với tôi là tối qua cô ta được một người phụ nữ giúp trốn vào thùng rác, để cô ta trốn khỏi đây.

Nghe thấy câu này, hai mắt Tần Nhị gia chợt vụt sáng.
Một người phụ nữ? Giúp cô ta thoát khỏi nơi này?
Tần Nhị gia cũng không muốn nhiều lời với anh ta, cảnh sát Lý cũng không hỏi gì thêm nữa:
Vậy thôi, tôi không làm phiền hai anh xem kịch hay nữa. Trong Cục còn có việc, tôi về trước đây, nếu có gì cần nói thì anh cứ liên lạc trực tiếp với tôi.


Được, vậy tôi không tiễn anh nữa nhé cảnh sát Lý.

Sau khi cảnh sát Lý rời đi, Tần Nhị gia gọi điện cho Đông Quỳ. Hắn ta hả hê ngồi trên xô pha, hai chân bắt tréo, trong giọng nói không che giấu được niềm vui.

Nhị gia, ngài nhìn đi, tôi bỏ hết công việc, vội vã đưa người tới cho anh…
Nói xong, cảnh sát Lý khựng lại, nở nụ cười gượng gạo.
Nói đến đây, Tần Nhị gia tất nhiên cũng hiểu rõ:
Cậu Lý này, hôm nay cực cho cậu rồi!
Nói xong, Tần Nhị gia lấy ví tiền ra rút bốn, năm tờ một trăm tệ màu đỏ đưa cho cảnh sát Lý.
Cảnh sát Lý mím môi cười, thản nhiên nhận số tiền này.

Cô ta nói người phụ nữa kia bị thương ở vai.

Nhắc tới chuyện bị thương, trong đầu Tần Nhị gia tự nhiên cũng đoán ra một người.

Ha ha!
Rất tốt!

Dám đấu với tao, mẹ kiếp, mày không mở mắt nhìn cho rõ xem mạng mình đang nằm trong tay ai! Tao muốn mày sống thế nào thì mày phải sống thế đó, tao mà muốn mày chết ngay lúc này thì mày chả sống được tới một giây sau đâu!

Tần Nhị gia tức giận, hai mắt trừng lớn như muốn lồi ra ngoài.

Vậy giờ mày giết tao ngay đi! Tao biết tao rơi vào tay mày thì sẽ sống không bằng chết, mày còn để tao sống làm gì!

Phùng Na biết lần này mình nguy thật rồi, chính cô đã bỏ qua một cơ hội đáng quý của mình.
Người đàn ông này rất có bản lĩnh, ngay cả trong Cục Cảnh sát cũng có người bao che cho hắn ta.
Thế giới này đen tối tới vậy… Phùng Na đột nhiên im lặng, cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Nhị gia khách khí quá! Tôi cũng chỉ làm theo lệnh của sếp Trương thôi! Nhưng tôi hy vọng lần sau anh sẽ quản người của mình tốt hơn, dù sao trong Cục Cảnh sát cũng có nhiều người, dễ dẫn đến ảnh hưởng không hay.

Người cảnh sát ngồi xuống, cẩn thận nhắc nhở Nhị gia.

Đương nhiên rồi, lần này là do tôi sơ suất. À, cô ta chạy vào đồn cảnh sát rồi nói gì thế?


Nhị gia có gì dặn dò ạ?


Lôi cô ta ra ngoài tắm rửa đi! À, tắm ở ngoài ý, đừng làm ô uế chỗ của tao!

Rõ 5ràng Tần Nhị gia đã hơi mất kiên nhẫn, người áo đen gật đầu đáp:
Vâng, Nhị gia!
Sau đó họ tiến về phía Phùng Na.

A lô, Nhị gia, sao thế ạ?

Để làm việc cho Âm Tam và Tần Nhị gia, hiện giờ Đông Quỳ và Trâu Noãn vẫn đang ngủ, nên giọng cô hơi khàn.

Bảo mọi người lập tức đến phòng tôi trong vòng ba mươi phút!
Tần Nhị gia vừa rung chân vừa thảnh thơi lên tiếng.
Dù sao chuyện cũng đã đến nước này, Phùng Na căm hận nhìn Tần Nhị gia, phun nước miếng lên mặt hắn ta:
Mẹ nó! Mày sẽ không được chết tử tế đâu!

Phùng Na biết mình đã không còn lối thoát. Chi bằng lúc tên khốn này còn ở trước mặt mình, cô cứ phát tiết toàn bộ cơn hận trong lòng ra.
Nước miếng dính vào mặt, Tần Nhị gia khẽ nhắm hờ hai mắt lại, hít sâu một hơi.
Âm Tam và Tần Nhị gia khác nhau. Khi Tần Nhị gia làm ra vẻ thoải mái thì nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.

Đông Quỳ, có chuyện gì thế?
Trâu Noãn ở bên cạnh hỏi.

Nhị gia gọi chúng ta đến tập hợp, sợ là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi!

Tần Nhị gia thong thả đứng thẳng dậy, nhìn Phùng Na đang bướng bỉnh trước mắt mình, rồi giơ tay đấm một cú vào bụng Phùng Na.

Hự…

Cảm giác đau đớn trên bụng ập tới, Phùng Na vô thức khom người lại.

Vào đi!
Tần Nhị gia xoay người, đám người Âm Tam đẩy cửa phòng rồi bước vào.

Nhị gia, anh đột nhiên gọi chúng tôi đến làm gì thế?
Âm Tam đi tới cạnh chiếc xô pha trong phòng khách, ánh mắt lười biếng nhìn Tần Nhị gia, chẳng mảy may để ý gì tới Phùng Na đứng bên cạnh.
Hệt như cô ta là người vô hình vậy.

Được, nhưng Nhị gia, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?


Đừng lải nhải hoài thế, đến lúc đó các cô sẽ biết thôi! Mau lên!
Tần Nhị gia cười hì hì thúc giục.
Nghe vẻ hình như không phải chuyện nghiêm trọng gì, nhưng không đúng…
Cô hối hận vì mình đã quá tin tưởng cảnh sát, nên mới chôn vùi cuộc đời của mình.
Cô bị người mặc đồ đen dẫn đi, trong phòng chỉ còn lại Tần Nhị gia và người cảnh sát kia.
Tần Nhị gia khách sáo nói:
Kìa, cậu Lý này, đứng đó làm gì thế? Mau ngồi đi! Lại làm phiền cậu lần nữa rồi!


Giữ lại mày vẫn còn tác dụng, cưng à!
Vừa nói, Tần Nhị gia vừa nâng cằm dưới Phùng Na lên, trêu ghẹo.
Cũng ngay lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Cốc cốc cốc!

Đây mới là điều mà Tần Nhị gia quan tâm, hắn ta muốn biết Phùng Na đã trốn thoát như thế nào.
Cảnh sát Lý dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Tần Nhị gia, sau đó nói một cách rành mạch:
Cái này phải hỏi người phía Nhị gia ngài rồi.


Cậu Lý nói vậy là sao?

Sắp tới cô sẽ phải ngồi bồi rượu và tiếp khách, cuộc sống như vậy thì có khác gì cái chết?
Đối với sự phản kháng của Phùng Na, Tần Nhị gia chỉ cười:
Mày muốn chết nhưng tao lại không muốn để mày được như ý nguyện. Nhìn mày sống không bằng chết mới là chuyện vui vẻ biết bao!

Những lời này khiến Phùng Na cảm nhận rõ ràng Tần Nhị gia là một kẻ biến thái.
Trong mắt Tần Nhị gia hiện lên tia lanh lẽo cực kỳ băng giá.

Không biết Nhị gia đang cười gì thế?
Cảnh sát Lý cảm thấy chuyện này khá kỳ quặc.

Không có gì! Chỉ là có một bộ phim khiến tôi luôn chờ mong sắp chiếu mà thôi. Trong lòng, chẹp… tôi có chút kích động.

Nhưng khi Đông Túy đi phía sau nhìn thấy Phùng Na thì trái tim cô nặng nề trầm xuống.

Thầm than: Tiêu rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.