Chương 237: Ngày chết của đông túy


Đám người Đông Quỳ cũng theo sát sau đó, mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.


Không có gì! Tôi chỉ muốn mời các vị v8ào ngồi một chút thôi, không cần khách sáo, mọi người ngồi đi!

Phùng Na rất sợ hãi, dao cắm vào trong người…

Ông trực tiếp giết tôi luôn đi!
Dù biết mình chỉ còn con đường chết nhưng thủ đoạn hành hạ như thế khiến cô càng thêm khó chịu đựng.
Tuy rằng luôn đề cao danh dự nhưng hiện tại, Phùng Na vẫn muốn cầu xin hắn ta tha cho mình.
Khi ở trước vấn đề liên quan tới tính mạng, con người có thể buông bỏ danh dự, tôn nghiêm của bản thân, không thể kiêu ngạo nữa.
Phùng Na trừng Trâu Noãn, lạnh lùng khẳng định một câu.
Trâu Noãn nhướng mày, chớp chớp đôi mắt to đầy vô tội nhìn Phùng Na:
Cô đang trả thù vì hôm qua tôi đã bắt cô à? Cô gái à, ăn nói bậy bạ cũng không phải là chuyên gì hay ho đâu.

Nếu bọn họ hoài nghi Trâu Noãn thì cũng là đang hoài nghi Đông Quỳ.

Tôi không cần biết, chính là cô, nhất định là cô! Là hai người giúp tôi chạy trốn!
Phùng Na tức giận gào lên.
Lại lướt nhìn thêm một hồi, Phùng Na thấy Đông Túy đang ngồi uống trà trên xô pha, mặc dù bóng người kia không rõ ràng nhưng mà…
Trực giác mách bảo Phùng Na, chính là cô ấy!

Được, cô không nói thì tôi nói thay cô vậy!
Dù sao phụ nữ cũng dùng mặt kiếm tiền, kiếm lời về cho hắn ta, Tần Nhị gia hắn lại chẳng có mâu thuẫn với tiền. Lúc này, Tần Nhị gia thu dao lại, xoay người, không hề kiêng dè gì mà đi thẳng tới cạnh Đông Túy:
Người phụ nữ bị thương ở vai chỉ có một.

Hắn ta đi tới trước mặt Đông Túy, nhìn xuống cô đang ngồi uống trà.

Nhị gia hiểu lầm rồi! Nếu tối qua, em thật sự giúp cô ta thì anh sẽ thấy rõ ràng thông qua camera theo dõi. Hơn nữa, từ tầng của em đến tầng trệt, dù chạy cầu thang cũng không thể kịp, cũng không thể trốn khỏi mắt anh, rốt cuộc anh không tin em hay không tin chính mình thế?

Đối mặt với cái miệng lươn lẹo của Đông Túy, Tần Nhị gia tức giận tới mức nghiến chặt răng, hắn ta cầm súng nhắm vào Đông Túy:
Một người phụ nữ, bên vai trái còn bị thương thì chỉ có cô thôi. Không ai chứng minh được cô vẫn luôn ở trong toilet suốt từ 1 giờ 30 phút tới 1 giờ 45 phút!

Tần Nhị gia vẫn dùng ánh mắt bình thản nhìn mọi người, vì khô3ng còn chỗ nên Tế Quỷ và Trần Văn đứng sau lưng Âm Tam.

Nhị gia, đây không phải là người bị chúng ta bắt hôm qua à?
Trâu No9ãn thử dò hỏi. Cô không biết chuyện tối qua, lúc ấy cô và Đông Quỳ còn đang mây mưa với nhau, làm gì có tâm trạng để ý chứ?
Không cần Trâu Noãn nhiều lời, Đông Quỳ bất đắc dĩ cười nói:
Tối hôm qua, từ đầu đến cuối, cô ấy luôn ở cạnh tôi, sao cô ấy đi cứu cô được đây.

Đông Quỳ đã trở thành lá chắn của Trâu Noãn.
Trong lúc giãy giụa, khăn tắm quấn trên người cô rớt xuống, để lộ ra thân thể trắng nõn nà.

Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn nghe lời, nói đi, rốt cuộc là ai cứu mày. Nếu không…


Đồ ngu!

Phùng Na im lặng.
Hiện tại, dường như tất cả manh mối đều nhắm về phía cô.
Ánh mắt Phùng Na từ từ lướt qua mọi người trong phòng, khi cô ta nhìn tới Trâu Noãn thì có thể kết luận là không phải người đó, vì dáng của người phụ nữ kia gầy hơn Trâu Noãn.
Cô nhớ rất rõ ràng chính cô ả kia là người bắt cô tới đây ngày hôm qua.
Cô không muốn dễ dàng tha cho cô ta như vậy:
Đúng là cô ta, chính là người này, chính cô ta là người đã thả tôi vào đêm qua.

Nhìn dáng vẻ bất lực, sợ hãi của Phùng Na, Tần Nhị gia không khỏi hả hê:
Sao tao lại nỡ giết mày chứ, chỉ cần mày ngoan ngoãn nói cho ta biết, hôm qua, ai… ai là người đã cứu mày! Tao sẽ ‘yêu thương’ mày đàng hoàng!

Phùng Na không muốn nói, cũng không thể nói, cô đã như thế này, không thể trốn được nữa, đã thế thì đừng làm liên lụy đến người khác:
Tôi không biết, tôi không thấy rõ! Tôi thật sự không biết gương mặt của người kia trông như thế nào. Tha cho tôi đi Nhị gia. Có lẽ cô ta không có ở đây đâu!

N6hưng ngay lúc này, cô gái kia bị lôi ra khiến Trâu Noãn linh cảm là sắp có chuyện lớn xảy ra.

Đúng vậy, đây là người chúng t5a bắt được hôm qua. Nhưng tối qua, cô ta đã chạy trốn!
Tần Nhị gia cố ý nhấn mạnh, ánh mắt xẹt qua từng gương mặt.

Từ 1 giờ 30 phút đến 1 giờ 45 phút thì sao?


Bồn cầu trong nhà vệ sinh phòng em bị tắc, phải dùng nhà vệ sinh chung. Vì bụng em khó chịu suốt hai ngày nay, em vào đó một lát. Lúc ra ngoài thì gặp phải Tam gia, sau đó về phòng cùng Tam gia mà.

Dáng vẻ của Đông Túy vẫn chẳng có chút sợ hãi, vẫn bình thản như thường, điều này khiến cho Nhị gia tức giận.

Tới giờ mà cô còn dám nói dối!
Thấy Tần Nhị gia mất bình tĩnh, Đông Túy liên tục nhận lỗi.
Đây không phải là đáp án mà Tần Nhị gia muốn nghe, hắn ta xoay người, tát một cái lên mặt Phùng Na.

Bốp!

Đó là thời gian chính xác khi Phùng Na biến mất.
Âm Tam bên cạnh lạnh nhạt kể lại:
1 giờ 45 phút khuya qua, cô ấy ở chung phòng với tôi.

Mỗi một câu một chữ của Tần Nhị gia đều bị gằn mạnh.

Tiểu Tam này, giờ anh muốn bắn chết cô ta, cậu có ý kiến gì không?
Ngay lúc này, Đông Túy chính là cái bẫy, ai muốn giúp cô thì người đó sẽ phải xuống mồ chung với cô.

Sao? Nhìn thấy rồi à?
Ánh mắt của Tần Nhị gia chĩa thẳng về phía Đông Túy, đồng thời, Âm Tam cũng đang ngồi ở đó với dáng vẻ thản nhiên.
Giống như tất cả mọi chuyện không đáng để hắn chú ý vậy.
Hai ngón tay bóp mạnh lấy mặt của Phùng Na, Tần Nhị gia trầm giọng hỏi:
Nhìn đi, trong phòng này có người giúp mày ngày hôm qua không?

Trong phòng này chỉ có hai người phụ nữ là Trâu Noãn và Đông Túy. Nếu như trên người có vết thương thì càng không cần phải nói nữa, chỉ có mình Đông Túy mà thôi.
Trong tay Tần Nhị gia cầm một con dao, để giữa hai chân Phùng Na. Hắn ta nở nụ cười nham hiểm:
Đàn ông sợ cái gì, tao tin đàn bà cũng vậy! Nếu thứ này cắm vào cơ thể thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Thủ đoạn của Tần Nhị gia thay đổi như chong chóng, đây là điều mà mọi người đều biết.
Phùng Na chậm chạp rủ mắt xuống, kết cục hiện tại là chính cô tự tìm lấy, không thể trách người kia được. Vì thế, dù bản thân không thể sống yên ổn thì cô cũng không thể kéo theo người kia, ngược lại…
Ánh mắt Phùng Na lại dời sang Trâu Noãn.

Trốn ư? Sao cô ta làm được?
Trâu Noãn nghi ngờ hỏi lại.
Hỏi tới điểm mấu chốt, Tần Nhị gia đứng lên, hắn ta chậm rãi tới trước mặt Phùng Na, vừa đi vừa giải thích:
Tối qua có một người phụ nữ giúp con nhãi này chạy trốn, hơn nữa, tao còn nghe nói cô ta bị thương. Na Na, cô nói xem đúng không?

Tần Nhị gia nhìn thẳng vào Phùng Na, tất cả mọi người trong phòng lập tức yên lặng, không ai dám phát ra một tiếng động nào.
Trong lòng Đông Túy chợt run lên, mọi người đều biết cô bị thương.
Đông Túy ngước mắt, dáng vẻ thản nhiên như không có gì mà nhìn lại hắn ta:
Nhị gia thà tin một người ngoài mà không chịu bằng lòng tin tưởng em sao?


Ha ha, cô vẫn tiếp tục nói dối à! Vậy cô nói cho tôi biết tối qua, lúc hai giờ sáng, cô đang ở đâu.


Cô ấy không thể chứng minh bản thân không ở đây trong khoảng thời gian đó thì tôi cũng không thể giúp được gì. Mọi chuyện đều nghe theo quyết định của Nhị gia!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.