Chương 238: Hắn ta chết vì cô


Trâu Noãn rất muốn cứu Đông Túy, rất muốn giúp cô nhưng lúc này… Cô siết chặt thành nắm đấm, chuẩn bị ra tay ngay thời điểm quan trọng.8 Dù kết quả có thế nào, dù phải chết, cô cũng sẽ chết chung với Đông Túy.

Đông Túy vẫn ngẩng đầu nhìn Tần Nhị gia bằng ánh mắt3 lạnh lùng rồi khẽ nhắm mắt lại.
Viên đạn chui vào lồng ngực Tế Quỷ.
Máu bắn lên người Đông Túy.
Đông Túy từ từ mở mắt, cô nhìn hắn:
Sư phụ…

Nhưng Tế Quỷ của lúc này khác hẳn với Tế Quỷ trước đó, trong mắt hắn hiện lên sự kiên quyết chưa từng có. Đông Túy chợt hiểu ra hắn định làm gì.
Tế Quỷ cười miễn cưỡng. Hắn chậm rãi cởi áo khoác dưới ánh nhìn của mọi người. Trên trên vai trái của hắn có vết thương đã được băng bó, máu tươi thấm ướt cả băng gạc màu trắng.
Băng gạc màu trắng không hề hợp với phần da màu mật ong của hắn.

Người chết không thể sống lại, em hãy nén bi thương!

Hạ Hàm đứng cạnh Đông Túy, dịu dàng khuyên.

Vết thương này là chứng cớ tốt nhất. Nhằm che giấu thân phận, em cố ý mua tóc giả, giờ nó vẫn đang nằm trong phòng em. Mọi người có thể lục soát xem.

Đông Túy siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hồi.

Vâng, Nhị gia!


Đợi đã!
Đông Túy đột nhiên kêu lên. Tần Nhị gia quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt hiền hòa:
Sao vậy, Văn Sênh?


Trong nghĩa trang, Đông Túy buồn bã đứng trước mộ của Tế Quỷ. Âm Tam cho cô nghỉ vài ngày để xử lý hậu sự cho Tế Quỷ.
Âm Tam vẫn ngồi uống trà, giữ thái độ hờ hững với mọi chuyện.

Ha ha, mày…
Cùng lúc đó, Tần Nhị gia cũng biết, món trong mâm hôm nay… hắn ta không thể nuốt được!
Không khí ngừng lại tại giây phút này.
Tế Quỷ ở phía sau không muốn nhìn thấy Đông Túy chết! Hắn căng thẳng nhìn cô, do dự mãi.
Bởi vậy, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối diện với cái chết. Dù sắp phải chết, nhất định cô cũng không để h6ắn ta tóm được nhược điểm gì. Đây là điều duy nhất cô có thể làm.
Cô biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng. Cô đã đoán đ5ược ngay khi nhìn thấy Phùng Na.
Hắn?
Lời của hắn khiến ai cũng nhìn.

Em có thể chôn cất, sư phụ của em được không? Dù sao chúng tôi cũng từng là thầy trò!

Cô đã đồng ý với Tế Quỷ, nếu một ngày nào đó hắn chết, cô phải dùng thân phận người thân chôn cất hắn tử tế.
Cô chợt nhận ra, rất nhiều chuyện bản thân mình cũng không hề làm trót lọt nhưng lại được người khác che chở mà chẳng biết gì.
Chuyện đã tới bước đường này, Tần Nhị gia cong môi cười lạnh:
Thôi, coi như đã bắt được thủ phạm. Mọi người giải tán hết đi!
Nói xong, Tần Nhị gia ra lệnh cho người áo đen sau lưng:
Xử lý nó sạch sẽ đi, quét sạch chỗ này luôn.


Em thật sự không thể ở lại đây nữa, em không muốn thấy những cô gái này bị thương. Vì thế, tối qua em nghe thấy tiếng động ở hành lang, biết cô ta muốn chạy trốn nên em đã tới cứu cô ta. Em tránh khỏi tất cả camera giám sát, bảo cô ta trốn trong thùng rác để chờ cơ hội chạy trốn vào ngày mai.

Tế Quỷ kể lại như thể tối qua chính hắn thật sự đã làm việc đó. Không có bất cứ ai ở bên hắn, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn cô độc một mình. Vì vậy, không ai có thể chứng minh hắn có ở đó không, hắn đã làm gì.

Tôi đã tưởng rằng mình là người thông minh nhất nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, những người trông tầm thường kia mới là những người thực sự thông minh.
Đông Túy nhìn Tế Quỷ trên bức ảnh trắng đen, tựa như Tế Quỷ vẫn còn sống bên cạnh cô, giới thiệu cho cô ở đâu có đồ ăn ngon, nói cho cô biết quần áo mới bán ở đâu phù hợp với cô:
Mà tôi, ngay cả việc anh ấy đã hy sinh vì tôi từ lúc nào tôi cũng không biết.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đông Túy vô cùng thê lương.

A!
Trâu Noãn sợ tới mức hét lớn. Dù sao, cô vẫn chưa từng trải qua những trường hợp thế này. Khi nghe thấy tiếng súng, cô vẫn cảm thấy sợ hãi trong vô thức.
Cơ thể Tế Quỷ ngã vào lòng Đông Túy, Đông Túy nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin.
Đến giờ cô mới phát hiện, thật ra cô vẫn luôn được hắn âm thầm bảo vệ.
Hắn biết tất cả, chỉ là… Hắn chọn cách im lặng để giúp cô đạt được mục đích mà thôi.
Hắn ta giơ súng, trợn trừng mắt nhìn Tế Quỷ, tay thì dứt khoát bóp cò súng dưới ánh mắt của Đông Túy và mọi người.

Pằng!

Đông Túy đỏ mắt ôm chặt thi thể của Tế Quỷ.
Có lẽ chuyện khiến cô thật sự hối hận không phải là nhận Tế Quỷ làm sư phụ mà là khi hắn còn sống, cô chưa thể đối xử chân thành với hắn hơn.
Nghe thấy đề nghị của Đông Túy cũng không quá đáng, Tần Nhị gia gật đầu tỏ vẻ ok:
Được, tùy cô!

Dù sao cũng chỉ là một người chết thôi, chẳng có gì quan trọng với hắn ta cả.
Tuy từng chứng kiến nhiều lần sinh tử nhưng mỗi khi nhìn thấy một người chết, trong lòng anh vẫn có chút gợn sóng.
Anh càng hiểu được cảm giác của Đông Túy.

Đợi đã!
Bỗng Tế Quỷ lạnh lùng nói.
Ánh mắt mọi người đều chuyển sang phía hắn.

Nếu Nhị gia không tin em thì cứ nổ súng đi!

Thật ra Đông Túy biết Tần Nhị gia chưa 9từng tin tưởng cô.
Vẻ mặt Tế Quỷ vẫn hơi bỉ ổi nhưng đáy mắt hắn lại tỏa ra ánh sáng trong veo, dịu dàng nhìn cô. Khóe miệng Tế Quỷ hơi nhếch lên, dường như hắn có rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Sư phụ… Sư phụ!
Đông Túy có cảm giác trái tim bị siết chặt tới đau đớn, cô nhìn Tế Quỷ, lệ nhòa nơi khóe mắt cứ thế chảy xuống.
Cô bỗng nhớ tới những lời Tế Quỷ đã nói với mình vào mấy ngày trước.
Hắn đối xử với cô như người nhà nhưng cô… Vẫn luôn nghi ngờ hắn, thậm chí còn muốn tiêu diệt hắn.
Nhưng lúc này Đông Túy đã hiểu hết mọi thứ.
Cô vẫn luôn xem Tế Quỷ như cái đinh trong mắt, là kẻ vô dụng nhất.
Chỉ cần chờ khi tiếng súng vang lên, mạng sống của cô ta sẽ lặng lẽ kết thúc ở nơi này.
Xong xuôi…
Tần Nhị gia cười lạnh
Cô đừng tưởng rằng dùng cách này là giấu được tôi. Cô… Chính là kẻ phản bội!

Hắn ta đã muốn diệt trừ Đông Túy từ lâu nhưng chẳng qua không có lý do mà thôi. Hiện tại, cuối cùng Tần Nhị gia cũng được như ý.

Ồ… Tế Quỷ à, mày giống đàn bà từ khi nào thế? Hơn nữa, mày có chứng cứ gì chứng minh không?

Tần Nhị gia hoàn toàn không tin lời Tế Quỷ nói, vì trong lòng hắn ta đã áp cái danh phản đồ cho Đông Túy rồi.
Không ai ở đây tin hắn làm vậy.

Là mày?
Ánh mắt Tần Nhị gia dời sang người Tế Quỷ.
Tế Quỷ sải bước đầy kiên định, trong khoảnh khắc đó, hắn đã có quyết định.
Ánh mắt của Tế Quỷ đột nhiên trở nên cực kỳ kiên định:
Là em, do em làm!

Tế Quỷ tự chém lên vai bản thân lúc nào? Mua tóc giả khi nào? Rốt cuộc hắn đã đoán ra được bao nhiêu.


Thật ra Tế Quỷ từng tìm tôi, đây là thư mà anh ta để lại cho em.


Hạ Hàm lấy một bức thư ra, còn Đông Túy thì nhìn anh bằng ánh mắt ngỡ ngàng:
Không thể nào, anh ấy không biết chữ…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.