Chương 239: Bi thương giúp con người ta trưởng thành


[Đông Túy, tôi cũng vừa mới biết tên thật của em, đây là lần duy nhất sư phụ gọi em bằng tên thật. Em vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của tôi8! Ngay từ đầu, tôi đã biết mình nhất định không nhìn nhầm người! Thật ra, vào cái lần tôi nhìn thấy em và cảnh sát Hạ đi cùng nhau, tôi3 cũng đã đoán được đại khái về thân phận của em rồi. Thế nhưng, tôi muốn em tự mình nói cho tôi biết, em là gián điệp khiến người ta ki9êu ngạo, không phải là kẻ xấu. Nhưng… Em lại chẳng chịu nói cho tôi biết! Không sao, tôi biết em có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.6 Thật ra sư phụ của em vẫn luôn muốn mình là một người chính nghĩa, thế nhưng… Đời này sư phụ không thể làm được rồi. Sự phụ chỉ có thể5 ký thác hy vọng vào em. Hãy làm tốt nhé, cố lên! Tôi cũng sẽ dùng cách riêng của mình để bảo vệ em. Có lẽ khi em đọc được bức thư này thì tôi cũng đã không còn tồn tại trên đời nữa. Sau khi chúng ta gia nhập dưới trướng của Tần Nhị gia, tôi biết loại người bất tài như mình chắc phải bỏ mạng ở đây rồi. Ha ha, đúng là không có chí tiến thủ nhỉ? Nhưng tôi biết mình nhất định phải chết có ý nghĩa! Không có tôi bảo vệ, em nhất định phải tiếp tục sống thật tốt. Con đường tương lai có lẽ sẽ gian nan hơn, mong em mang theo một phần hy vọng của tôi cùng nỗ lực. Nếu như gặp chuyện gì quá nguy hiểm, trước tiên nhất định phải tự bảo vệ bản thân! Xem như là sư phụ xin em! Sư phụ không muốn gặp em ở dưới quá sớm đâu.

Tế Quỷ.]

Quả nhiên, hắn sớm đã đoán ra, đã nhìn thấu được lớp ngụy trang của cô từ lâu.
Bi thương, đau khổ, tất cả mọi cảm xúc đều không thể giải quyết vấn đề. Đông Túy biết, trên vai cô còn gánh vác vận mệnh của nhiều người, cô chỉ còn cách là phải càng kiên định tiến về phía trước.
Cô không biết người phải hy sinh kế tiếp là ai, cũng không biết mình sẽ hy sinh lúc nào. Nhưng vì thắng lợi cuối cùng, so với việc sống sót, cô càng muốn bản thân trưởng thành hơn.

Đông Túy, đừng quá đau buồn!
Hạ Hàm muốn an ủi cô nhưng lại không biết bản thân nên nói gì.
Trong lòng Đông Túy đã có kế hoạch:
Tôi tin Tần Nhị gia còn rất nhiều nguồn tiêu thụ cũng như đường dây khác để bán người ra ngoài, tôi chịu trách nhiệm lần theo đường dây, các anh phụ trách thu lưới, nhất định phải xử lý sạch sẽ. Kế hoạch hành động cụ thể thế nào thì phải tùy cơ ứng biến. Tôi tin Tần Nhị gia sẽ không tin chuyện này là do Tế Quỷ làm, chỉ đang qua loa lấy lệ mà thôi, hắn ta nhất định sẽ giám sát tôi chặt chẽ. Vì thế, tôi cũng không tiện hành động, sau này cần liên lạc với anh, tôi sẽ chủ động nhắn tin trên WeChat cho các anh, nhưng về sau tôi sẽ tắt WeChat để đề phòng tình huống bất ngờ. Anh hiểu chứ?

Sức mạnh của thù hận sẽ giúp con người ta lớn mạnh, đối với kế hoạch rõ ràng, kín kẽ của Đông Túy, Hạ Hàm cảm thấy vô cùng vui mừng.

Được, tôi biết rồi!


Được, đây cũng coi như phương pháp duy nhất có thể giảm bớt tổn thất bây giờ, Hạ Hàm, tôi yêu cầu các anh phải kiểm soát các tiệm massage trên đường, hơn nữa phải không được để Tần Nhị gia phát hiện bất kỳ manh mối sót lại nào. Tôi tin tưởng cảnh sát các anh sẽ làm tốt việc nhỏ nhặt này.

Nghe thấy lời của Đông Túy, Hạ Hàm hơi giật mình, Đông Túy đã từng cố chấp bướng bỉnh tới độ chỉ tin tưởng chính bản thân cô ấy và đám chị em, không hề tin thêm một ai khác, hôm nay lại…

Cuối cùng em cũng chịu tin tưởng chúng tôi rồi sao?

Cô đang cần một bờ vai hay cần một cái ôm?
Nhưng hiện tại, Đông Túy chẳng cần gì cả:
Tôi muốn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ!


Đừng quá miễn cưỡng bản thân mình, Đông Túy! Chúng ta trở về rồi bàn tiếp.
Dù sao, họ cũng đang ở trước mộ của Tế Quỷ.
Tuy vậy, Tế Quỷ vẫn luôn lừa cô. Hốc mắt Đông Túy đỏ rực, cô hỏi Hạ Hàm kế bên.

Anh ấy đến tìm anh lúc nào? Vì sao anh không nói cho tôi?


Khoảng một tuần trước, tôi… Chưa kịp báo cho em, cũng chưa quyết định được là có nên nói cho em biết hay không?


Tuy làm như vậy sẽ có chút mạo hiểm nhưng cũng là vì tạm thời không muốn để mất thêm bất kỳ người vô tội nào nữa! Tôi tin các anh sẽ không vô trách nhiệm như sư phụ tôi. Hoặc nói cách khác, sư phụ làm tôi hiểu được sức một người luôn có hạn, nên tin tưởng người phù hợp, phân chia sức mạnh hợp lý thì mới có thể tạo ra hiệu quả tốt hơn.

Có lẽ, nếu lúc ấy cô chú ý đến Tế Quỷ nhiều hơn, không chừng hôm nay Tế Quỷ cũng sẽ không chết vì cô.

Yên tâm đi! Chúng tôi đều được huấn luyện chuyên nghiệp, nhất định sẽ làm tốt!

Trong club xa hoa của Tần Nhị gia, mọi người đang bận rộn quay clip ngắn cho Phùng Na, có thể là clip gì được đây?
Đông Túy vào giữa phòng, cô thấy Tần Nhị gia đang bưng camera quay phim heo.

Ây dô, anh nâng chân lên một chút, không nhìn thấy giọt sương nữa rồi kìa.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng là Chim Nhỏ yếu đuối mà luôn là con nhện độc:
Tôi nhất định sẽ tự tay tặng Tần Nhị gia một lễ vật thật lớn, mang theo lời chúc phúc của những người đã hy sinh.

Không cười đến cuối cùng thì chẳng ai biết được ai mới là người thắng thật sự.
Hạ Hàm nhìn ánh mắt cứng cỏi của Đông Túy, anh cảm nhận được cô đang dần trưởng thành, dần dần bỏ xuống đôi cánh yếu mềm.
Hạ Hàm vẫn nhớ rõ tình hình ngày hôm đó, Tế Quỷ chủ động đến tìm anh tựa như trưởng bối trong nhà đến gặp.
Đông Túy lấy hộp quẹt ra, đốt bức thư kia đi. Cô nhìn ngọn lửa từ từ dấy lên, nhìn ngọn lửa hoàn toàn thiêu rụi bức thư này.

Trên người em không thể có bất kỳ sơ hở nào. Sư phụ, em vẫn luôn nhớ kỹ lời của anh trong lòng.


Không!
Đông Túy dứt khoát ngắt lời Hạ Hàm:
Tôi muốn để sư phụ biết, muốn anh ấy nhìn thấy kế hoạch của chúng ta, hành động của chúng ta.

Hạ Hàm thở dài, trầm giọng nói:
Được, chúng tôi đã tìm hiểu khá kỹ về tình hình bên tiệm massage, bên đó cũng không phải dưới trướng của Tần Nhị gia, chỉ là kiểu hợp tác qua lại kiếm lời mà thôi. Còn về bên phía club của Tần Nhị gia, bọn tôi đã sắp xếp người theo dõi xung quanh rồi.

Biến bi thương thành động lực, càng thêm kiên cường tiếp tục bước tiếp.
Tần Nhị gia giận mắng.
Người đàn ông trần truồng trên giường gật đầu đáp:
Vâng thưa Nhị gia!

Bàn tay của người đàn ông lập tức nâng hai chân Phùng Na lên.
Đúng vậy, buôn bán phim heo thì càng thêm lợi nhuận.

Tần Nhị gia giống một người quay phim còn cặp nam nữ trên giường lại như nam, nữ diễn viên chính.

Phùng Na tỏ ra đau đớn, Tần Nhị gia tặc lưỡi lạnh lùng nói:
Cười lên đi! Nhà cô có người chết à?


Sao Phùng Na có thể cười được đây?

Nhưng… Người đàn ông đang rong ruổi trên người cô ta lại vung tay tát vào mặt cô ta một cái:
Cười!


Tâm lý và cơ thể đều đau đớn, để giảm bớt một chút đau đớn, Phùng Na miễn cưỡng kéo môi thành nụ cười.


U cha! Vậy mới đúng chứ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.