Chương 240: Nguồn tiêu thụ phim heo



Cũng không phải không thể, vậy anh trả tôi phí tăng ca bao nhiêu đây?
Âm Tam dùng ánh mắt dò hỏi Tần nhị gia, dáng vẻ muốn đòi tiền.

Thằng ranh, chú mày tối ngày chỉ biết đòi tiền thôi! Mai anh mày mời ăn một bữa hoành tráng, thế nào?


Bọn họ ở bên ngoài nói chu3yện ồn ào náo nhiệt tựa như cô gái nằm bên trong chẳng là gì.

Cảm ơn cô!
Tuy cô không thể chạy thoát nhưng Đông Túy đã cứu mình, cô biết điều này.
Đông Túy không thể thừa nhận chuyện này:
Tôi không biết cô đang nói gì! Nhưng tôi nhắc trước cô một tiếng, tốt nhất đừng làm chuyện gì điên rồ!


Đúng thế, Nhị gia tôi đã lăn lộn bao nhiêu năm rồi, nhóc con miệng còn vương mùi sữa như cô thì tung hoành ngang dọc được mấy năm?
Tần Nhị gia rất vênh váo.

A… A…
Cô gái sau lưng thốt ra tiếng van xin đầy khổ sở cũng bị làm lơ.
Cô xoay người đi về phía bồn rửa tay.
Phùng Na nhìn theo bóng lưng Đông Túy, trong lòng có cảm giác tin tưởng khó hiểu, có lẽ, vẫn còn hy vọng đang chờ cô ở phía trước thì sao?

Tuổi trẻ tốt đẹp cỡ nào, con gái xinh đẹp cỡ nào, tính mạng cũng là đáng quý nhất. Cô phải nhớ kỹ: Còn sống vĩnh viễn là điều quan trọng nhất. Chỉ cần cô còn sống, đó mới là có trách nhiệm đối với những người thương yêu cô.

Còn sống? Phùng Na cảm thấy mình sống đã không còn giá trị gì nữa. Những ám ảnh kia đã hoàn toàn trói buộc cô.
Nhưng Đông Túy sẽ không thừa nhận, thân phận của cô không thể tiết lộ với người ngoài.

Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy cô đáng thương thôi.
Trên mặt Đông Túy hiện lên sự coi thường, dường như đang chế giễu Phùng Na ngốc nghếch.
Sắc mặt Phùng Na tái nhợt, quần áo lộn xộn, trên người đã mất hẳn sự năng động và lanh lợi của một cô gái trẻ nên có.
Phùng Na bị hai người mặc đồ đen lôi ra, còn Đông Túy đứng cạnh cửa bên ghế phụ, mắt nhìn cô gái đang tới gần.
Nói xong, Tần Nhị gia xoay người, quay trở lại trong phòng, Âm Tam và Đông Túy cũng rời đi ngay sau đó.
Ngày hôm sau, khi Đông Túy gặp lại Phùng Na lần nữa, ánh mắt của cô ấy rất giống cô gái bị áp giải lên xe trước đó, trong đó đã không còn một tia sức sống nào, u ám đến vô cùng.

Hai người cũng đi mua chút gì để ăn đi, giữa trưa rồi, ai cũng đói bụng mà!
Sau đó, Đông Túy phân phó những người khác.

OK!
Hai người mặc đồ đen gật đầu đồng ý, họ xuống xe rồi vào cửa hàng tiện lợi.
Nhưng nghe theo lời của Đông Túy…

Cô có phải cảnh sát không?
Phùng Na rất thông minh, hiện tại, từ lời nói kết hợp với cử chỉ trước đó, Phùng Na đã có một suy đoán rất lớn mật.
Hơn nữa, đây cũng là hai người đàn ông mặc đồ đen đã ra tay với cô ấy vào ngày hôm qua.
Giảm giác nhục nhã và uất ức vẫn dâng lên trong lòng Phùng Na, cô hận không thể lập tức chết luôn.

Dừng xe ở trạm dừng chân phía trước một chút đi ạ!
Đông Túy nhìn thấy một trạm dừng cách đó không xa, cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Bất tri bất giác đã hơn ba tiếng trôi qua.
Nhưng điều này càng củng cố quyết tâm của Đông Túy.
Sau khi nhìn Phùng Na đã lên xe, Đông Túy mở cửa xe, nói với Âm Tam đang ngồi bên ghế lái:
Tam gia, anh lái xe đi ạ!

Âm Tam bật radio, thỉnh thoảng chiếc radio trên xe phát vài bài nhạc.
Xe được lái ra khỏi nội thành, có lẻ tẻ vài chiếc xe chạy trên đường cao tốc, lâu lâu có xe chạy ngang qua bọn họ như đang chạy đua với nhau vậy.
Đối với lời của Phùng Na, Đông Túy chỉ dùng ánh mắt khinh thường đáp lại đối phương:
Miễn còn sống là còn hy vọng, chết rồi thì cô mới thật sự chẳng làm được gì cả! Bẩn thỉu thì sao? Nếu như chính bản thân cô còn không muốn cứu mình thì ai có thể cứu cô? Nếu theo như lời cô, mấy cô gái phải đi bán thân kia không phải đều nên chết đi sao?

Phùng Na thật sự không phản bác được lời của Đông Túy:
Nhưng tôi…

Bởi vì Đông Túy và Phùng Na đều là phái nữ nên họ cùng nhau đi vào toilet nữ.
Khi trong toilet chỉ có hai người, Phùng Na bất đắc dĩ nhìn Đông Túy, khẽ cười.
Âm Tam vẫn thản nhiên ngồi đó, ánh mắt lười biếng liếc nhìn Đông Túy.
Sau khi bình tĩnh lại, Đông Túy mới phát hiện Âm Tam vẫn không xi nhê gì, cô chợt nhận ra là… Mình quên cài đai an toàn cho hắn.
Vết sẹo này sẽ theo họ cả đời.
Hoàn toàn không thể xóa được.
Đối diện với án6h mắt như nhìn biến thái của Đông Túy, Tần Nhị gia nghiêm túc phản bác:
Sao tôi có loại sở thích đó được? Tôi đã nói với cô rồi, nếu cuộn p5him này được quảng cáo hợp lý thì có thể bán với giá tốt, hơn nữa, cô biết mấy clip ngắn trên WeChat nổi tiếng cỡ nào không? Tùy tiện quay một bộ phim heo là có thể thu được vài cục tiền đấy. Tôi đã nói rồi, có vô số cách dùng người để kiếm tiền, chỉ là phải xem thử cô có biết dùng hay không thôi.

Quả nhiên, nguồn tiêu thụ của Tần Nhị gia có ở khắp nơi, hơn nữa cũng có rất nhiều phương pháp.
Đông Túy mím môi cười, thỉnh thoảng cách hành xử của Âm Tam khá giống một đứa trẻ.
Cô cài đai an toàn cho hắn xong thì dường như hắn mới nhớ tới việc phải đi.
Khởi động xe, đoàn người rời đi.
Phùng Na ngồi ở phía sau bị hai người mặc đồ đen đè chặt.
Cô ấy đã biến thành một món hàng.
Nhưng Đông Túy vẫn tò mò qua9n sát tình hình trong phòng rồi nói:
Nhị gia, quay phim làm gì thế? Chẳng lẽ anh có sở thích sưu tầm thể loại này?

Đối với thái độ của Tần Nhị gia, Âm Tam tất nhiên sẽ không phụ lòng đối phương, hắn trực tiếp giơ tay ôm vai Đông Túy:
Giờ đã giống như anh muốn, hài lòng chưa?


Được được được, anh đây mặc kệ mấy đứa đấy! Anh còn phải làm đạo diễn lớn đây.
Quay clip 18+ cho người khác mà Tần Nhị gia còn nói là phim, hơn nữa dáng vẻ lại vô cùng kiêu ngạo tự mãn, điều này khiến Đông Túy cảm thấy rất ghê tởm, nhưng giờ cô cũng chỉ có thể nở nụ cười yếu ớt.
Cô sợ Phùng Na nhất thời nghĩ quẩn rồi sẽ lãng phí sinh mệnh của bản thân.
Nhưng nghe Đông Túy nhắc nhở, Phùng Na lại cười lạnh, trong mắt chỉ còn tia tuyệt vọng:
Tôi còn giá trị gì để sống sao? Hiện tại, tôi chỉ còn thân xác bẩn thỉu này mà thôi.

Trong đôi mắt của cô ấy giăng đầy sự tuyệt vọng.
Trên đường đi, bầu không khí nhàn nhã đến đáng sợ.

Nhị gia đúng là lợi hại! Xem ra em đây còn phải học hỏi nhiều.

Đông Túy khiêm tốn nói.

Nơi này không phải chỗ để nói chuyện! Không còn việc gì thì Văn Sênh, chúng ta về phòng!
Âm Tam trầm giọng ra lệnh, nơi này đúng là không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Thấy Âm Tam muốn lôi Đông Túy rời đi, Tần Nhị gia còn ranh mãnh trêu ghẹo:
Sao? Ngày nào cũng vội vã về phòng với người ta thế, giữa hai người có phải… Chậc chậc. Mắc cỡ quá nha…
Tần Nhị gia vừa che mặt vừa thể hiện dáng vẻ thẹn thùng thay họ.
Ánh mắt Phùng Na lãnh đạm, gương mặt vô cảm kinh ngạc nhìn cô, im lặng.
Đông Túy cũng có chút hối hận, bản thân cô đã quá xem thường bàn cờ này, quá coi khinh Tần Nhị gia. Thật ra, những cô gái này có lẽ đã không cần phải chịu sự đối xử tàn nhẫn như vậy nhưng hiện tại, họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Xe thong thả tiến vào trong trạm dừng chân rồi mới ngừng lại, sau đó Đông Túy quay người nói với Phùng Na ở sau lưng:
Người đẹp à, cô muốn đi WC không?

Phùng Na tỉnh táo lại, dùng ánh mắt ngu ngơ nhìn cô.
Đúng vậy, người thân, người yêu của cô còn đang chờ cô quay về, cô không thể cứ thế mà từ bỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.