Chương 244: Còn sống mới có hy vọng


[Được, tôi biết rồi!] Hạ Hàm trả lời, xem ra hành động lần này nhất định phải vô cùng cẩn thận.

[Em cũng phải cẩn thận, ở bên cạnh Tần Nhị 8gia rất nguy hiểm.]

[Tôi biết rồi!]

Ừ, ngày mai em sẽ biết!
Âm Tam cố gắng che giấu, không muốn nói quá nhiều, ngược lại còn khơi gợi lên lòng tò mò của Đông Túy.

Cũng là ban đêm, lúc này, ở một vùng núi xa xôi, nơi đó không được dẫn đường điện, chỉ dùng ánh sáng le lói của ngọn nến để chiếu sáng.
Tuy mạng sống trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc nhưng cô cũng không thảm tới mức mất cả tôn nghiêm làm người.

Cốc cốc cốc!
Cửa phòng Đông Túy bị gõ vang.
Nhìn đồng hồ, Đông Túy đoán có lẽ là Âm Tam, cô nhanh chóng thoát khỏi WeChat, nhét tờ giấy kia vào trong thùng rác.
Hai tay Phùng Na ôm chặt lấy vai mình, cả người run rẩy, nhìn đối phương bằng ánh mắt cảnh giác:
Anh đừng tới đây!

Thiết Trụ cũng không tới gần:
Cô yên tâm! Đừng sợ! Cô không cho tôi chạm vào cô thì tôi sẽ không chạm. Nhưng cô không chạy trốn khỏi nơi này được đâu, nên chỉ có thể thích ứng với cuộc sống ở đây thôi.

Anh ta không phải người xấu, Phùng Na cảm nhận được điều đó khi nghe thấy lời này của Thiết Trụ.
Thiết Trụ nở nụ cười không được tự nhiên cho lắm:
Cô đừng sợ, tôi… Tôi mua cô về đây, bây giờ cô là vợ tôi.


Cái gì?
Nhưng Phùng Na cũng phản ứng lại rất nhanh, cô đã bị bán tới nơi đây, trong ngọn núi này.
Mà người trước mặt, chắc chắn anh ta là người đã mua cô.
Trên giường đất đã đặt sẵn hai cái chăn, xem ra anh ta thật sự định ngủ riêng. Trong phòng này, ngoại trừ cái giường đất này ra thì không còn thứ gì khác nữa.

Không cần! Không sao đâu!


Ừ, vậy tốt rồi! Cô ngủ sớm đi! À, nếu mai bố mẹ tôi có hỏi thì cô cứ đáp là chúng ta đã ngủ chung!


À mà cô tên gì nhỉ?
Thiết Trụ tiếp tục hỏi, ánh mắt vẫn không dời khỏi Phùng Na.

Tôi tên Phùng Na.
Phùng Na vẫn giữ phép lịch sự của mình.

Ừ, tôi tên Thiết Trụ! Na Na, cô đẹp quá!
Vừa nói, Thiết Trụ vừa ngượng ngùng cười.

Hả? Tại sao phải đáp như thế?
Phùng Na nhìn Thiết Trụ bằng ánh mắt thắc mắc, cô không thể hiểu vì sao phải như thế.

Cô ngốc quá! Nếu không nói vậy thì họ sẽ không vui!
Thiết Trụ nhấn mạnh.
Hai người, bốn con mắt nhìn nhau dưới ánh nến mờ mờ. Lúc này Phùng Na mới gật đầu:
À…

Bỗng nhiên cô phát hiện bên cạnh có một người đàn ông đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu:
Cô tỉnh rồi à…


Á!
Phùng Na sợ tới mức thét thất thanh, liên tục lùi về sau:
Anh là ai?

Người đàn ông xa lạ, chỗ ở lạ lẫm khiến Phùng Na cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi, Âm Tam và Tần Nhị gia mới gặp nhau, trao đổi tin tức hai bên.

Quán net xuyên đêm? Đó là gì?

Đông Túy rất ngạc nhiên, thế này là có ý gì? Nơi đó không phải quán net bình thường ư?
Nhưng vẫn còn một việc, Hạ Hàm chưa hiểu: [Sao dạo này tôi có cảm giác em từ bị động biến thàn3h chủ động vậy?]
Trước đây, Đông Túy vẫn luôn ưu tiên các chiến lược bảo thủ, cẩn thận tấn công nhưng lần này thì…?
[Vốn dĩ tôi mu9ốn có được niềm tin của Tần Nhị gia trước nhưng tôi bỗng nhận ra rằng Tần Nhị gia chả tin ai cả! Dù tôi làm cái gì thì gã cũng chẳng tin tưởng, nê6n tôi muốn đẩy mạnh tấn công khiến gã không thể tóm được nhược điểm của mình. Như vậy thì dù xảy ra chuyện gì, gã cũng không thể làm gì được tôi.]5
Phùng Na đã tỉnh lại, cảm giác vô cùng mệt mỏi, rất khó chịu.
Cô chậm rãi mở mắt, ánh sáng mờ mờ trong phòng lọt vào mắt cô.
Phùng Na từ từ ngồi dậy.

Được, tôi sẽ nghe lời! Anh muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó. Anh cho tôi chút thời gian, tạm thời tôi không quen thôi.
Có lẽ còn sống sót là còn hy vọng, Phùng Na nghĩ mọi cách để kéo dài thời gian.
Để giúp bản thân không bị thương tổn.
Thiết Trụ gật đầu cười:
Ừ, được thôi! Cô yên tâm ngủ đi, chúng ta ngủ riêng! Phải rồi, cô có lạnh không? Tôi trải gường và chăn cho cô nhé?

Lời khen này khiến mặt Phùng Na đỏ ửng, tuy cô không muốn tới nơi này, nhưng xem ra có vẻ như anh chàng này cũng không phải người xấu.

Ngủ thôi!
Thiết Trụ quay đầu thổi tắt nến, trong phòng rơi vào bóng tối.
Bên tai chỉ còn tiếng chăn mền di động sàn sạt, sau đó thì chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Nói rồi đấy nhé… Anh đừng bắt nạt tôi.
Phùng Na bày ra dáng vẻ của một cô gái trẻ non nớt, nhìn Thiết Trụ rồi nói.

Đương nhiên rồi! Cô là vợ của tôi mà, dù sao thì cô cũng sẽ là người của tôi, tôi cũng không gấp gáp gì ngay lúc này. Chỉ cần cô ngoan ngoãn là được.
Thiết Trụ nói vô cùng tự tin, bởi vì các cô gái bị bán vào đây hoàn toàn không thể nào chạy thoát khỏi nơi này, họ chỉ còn lại mỗi một lựa chọn là thích ứng với cuộc sống ở đây.
Mà sau khi họ thích ứng được thì họ sẽ thật sự không rời đi được nữa.
Sau đó cô vội vàng ra khỏi WC, mở cửa phòng ra.
Âm Tam đang đứng sau cánh cửa, hắn nhìn thấy trên trán cô có lấm tấm mồ hôi thì lo lắng hỏi:
Sao thế? Em vừa làm gì vậy?


Không có gì! Vừa rồi em mới tìm mấy món đồ nhưng còn chưa tìm được, mà cũng không quan trọng!
Đông Túy qua loa đáp đại, nhường đường cho Âm Tam.
Âm Tam vào trong phòng, ngồi trên giường, bộ dạng có chút mệt mỏi lười nhác.

Để em rót ly nước cho anh nhé Tam gia! Phải rồi, dạo này Nhị gia còn giao nhiệm vụ gì không ạ?
Đông Túy vừa đi về phía máy lọc nước vừa hỏi Âm Tam.

Ừ, cũng không có chuyện gì quan trọng nhưng anh ta muốn chúng ta đến xem quán net xuyên đêm vào ngày mai, nghe nói dạo này có người tới kiếm chuyện nên Nhị gia nhờ tôi giải quyết giùm. Hơn nữa, hôm nay có một em gái không chịu nghe lời, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ để chúng ta hay ai khác đưa lên núi.

Chuyện lần trước đã khiến Đông Túy hoàn toàn hiểu ra, so với thận trọng thì phương pháp đối phó Tần Nhị gia hoàn hảo nhất lại là tấn công nhanh, che giấu một cách hoàn mỹ.

Được rồi… Đông Túy, em vất vả rồi!
Đối với lời an ủi của Hạ Hàm, Đông Túy chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ.
Vất vả sao? So với những người bị hại kia thì cô đã sướng hơn quá nhiều rồi!
Nhưng Phùng Na vẫn không muốn từ bỏ, cô đột nhiên lên tiếng hỏi:
Thiết Trụ, con người anh lương thiện như vậy, hay là anh hãy suy xét chuyện thả tôi đi được không? Tôi cho anh tiền, tìm công việc tốt hơn cho anh, giúp anh đi khỏi nơi này, cho anh một cuộc sống tốt hơn.
Đây đều là những việc cô có thể làm được.

Nghe cô nói vậy, Thiết Trụ liền hít sâu một hơi:
Em gái này, cô có biết không? Đã đến nơi này rồi thì cô không chạy thoát được đâu. Khoảng thời gian trước có một cô gái cũng rất xinh đẹp, muốn chạy thoát khỏi chỗ này. Sau khi bị phát hiện, tất cả mọi người trong thôn đều chạy ra ngoài tìm, suýt nữa họ đã đánh gãy chân cô ấy. Cho dù tôi thả cô thì những người khác cũng sẽ không thả cô đâu. Đây là luật của thôn. Muốn ra khỏi chỗ này thì phải đi trên một con đường rất vắng vẻ, hoang sơ, vì thế cô không thể tự chạy trốn được, điều cô nên làm là xóa bỏ suy nghĩ này đi.


Thiết Trụ nói như vậy cũng là vì anh ta quan tâm Phùng Na, anh ta không muốn cô trở thành những cô gái kia.

Nghe Thiết Trụ nói như thế, Phùng Na im lặng, cô không nói thêm gì nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.