Chương 245: Người đẹp ngồi chơi chung ở quán net


Sáng sớm hôm sau, Đông Túy thức giấc từ trong cơn mơ, bên tai truyền tới tiếng chuông điện thoại thông báo có người gọi tới.

Vốn dĩ cô đ8ã ngủ khá muộn, sáng nay còn bị đánh thức, trên mặt Đông Túy chẳng hề vui vẻ, cô bấm nhận cuộc gọi, giọng nói yếu ớt hơn thường ngày:
A lô, ai3 đó!

Tầng ba và tầng hai hoàn toàn khác nhau, trang trí rất tao nhã, vừa vào sẽ thấy hai bên còn hai căn phòng tách biệt khá lớn. Nhìn dọc theo số thứ tự, phòng số ba nằm hơi sát phía trong.
Hai người chậm rãi tiến vào, nhưng khi đi ngang qua căn phòng còn lại, Đông Túy không khỏi nhìn vào trong thông qua khe cửa. Trong căn phòng đó có một cô gái mặc trang phục cosplay mèo, để lộ hơn nửa bộ ngực, mà chiếc váy ngắn ở dưới đã bị người đàn ông phía sau vén lên.
Hóa ra… Quán net xuyên đêm chính là chơi game với người đẹp, nếu chơi mệt thì còn có thể làm gì đó…
Đông Túy thầm cảm thán, Tần Nhị gia đúng là có đầu óc kiếm tiền, có thể dùng người tới mức độ tối đa.
Cô chỉ mới ngủ có hai tiếng đồng hồ thôi!
Nhưng từ xưa tới nay Âm Tam chưa bao giờ là người theo chủ nghĩa nhân đạo cả:
Chẳng lẽ em muốn tôi đích thân đi gọi em dậy à? Tôi cũng không ngại đâu!

Quấn mình trong chiếc chăn, Đông Túy chỉ ló mỗi cái đầu ra ngoài, tóc tai bù xù che trước mắt cô.

Dậy đi, nhanh chóng xu9ất phát thôi!
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của Âm Tam.
Âm Tam vẫn trả lời kiểu chẳng mảy may quan tâm điều gì khiến Đông Túy muốn phát điên.

Anh không biết việc anh chỉ để em ngủ bốn tiếng đồng hồ là quá tàn nhẫn à, Tam gia?
Đông Túy nghiến răng nghiến lợi nói. Dạo này cô không được nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa hôm qua về nhà lúc một giờ khuya, rửa mặt súc miệng xong, cô nằm trên giường miên man suy nghĩ vài chuyện tới tận ba giờ sáng.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ ăn mặc xộc xệch đi ra từ trong phòng mà người đàn ông chỉ mặc một cái quần soóc ngắn.
Bởi vì tầng ba được trang bị các thiết bị giữ nhiệt nên không ai cảm thấy lạnh.
Khoác đại chiếc áo ngoài lên, ông chủ đi ra khỏi phòng.
Đông Túy không khỏi trêu:
Ông chủ làm ăn cũng được quá nhỉ! Rất hay, rất sáng tạo!


Anh có biết5 mấy giờ khuya hôm qua chúng ta mới đi ngủ không hả?


Khoảng rạng sáng!

Thời tiết bên ngoài se se lạnh, đặc biệt là nhiệt độ buổi sớm vẫn còn khí lạnh.
Khi hai người đến chỗ quán net xuyên đêm thì đã là nửa tiếng sau, vì nằm ở trung tâm thành phố nên nơi này khá tấp nập.
Để đích thân hắn đến? Đùa à! Đông Túy trầm giọng đáp:
Anh đang trêu ghẹo em à, Tam gia?

Âm Tam thở dài:
Quán net xuyên đêm cách nơi này khá xa, nếu xuất phát muộn thì sợ chúng ta sẽ bị tắc đường, vì thế em hiểu rồi đấy!


Mở máy à?
Nhân viên quầy tiếp tân hỏi Âm Tam.

Không, tôi tìm ông chủ mấy người!

Hắn ta đúng là không từ bất cứ thủ đoạn đê tiện nào.
Chuyển tầm mắt, Đông Túy không hề thích xem mấy kiểu phim heo trực tiếp thế này.
Đông Túy nhìn máy tính đang chơi LOL trong tình trạng treo máy.
Có thể để người ta vừa chơi vừa hưởng thụ sự phục vụ của người đẹp thì đúng là hưởng thụ ở mức cực cao.
Biết Âm Tam đang mỉa mai mình, Đông Túy tất nhiên cũng không cam chịu:
Đúng đó, nhờ phúc của Tam gia đấy!
Ánh mắt Đông Túy nhìn chằm chằm Âm Tam.
Nhưng Âm Tam vẫn hoàn toàn phớt lờ đi:
Chúng ta lên đường thôi!
Âm Tam đứng lên rồi đi ra khỏi club với Đông Túy.
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bị mở ra.
Âm Tam nhìn người đàn ông đang mang ánh mắt nghi ngờ trước mặt, khẽ cười giới thiệu:
Tôi là người bên Nhị gia.

Ra hiệu bằng mắt cho Đông Túy. Cách chỗ hai người không xa, bên cạnh một tòa nhà lớn có một cầu thang dẫn lên trên, mà chỗ vị trí tầng hai có một căn tên
Quán net chơi chung Hải Dạ
đập vào mắt cô.
Hai người đi dọc theo cầu thang để lên tầng hai.
Lười biếng chui ra khỏi ổ chăn, rửa mặt qua loa rồi mặc áo khoác vào, Đông Túy ra khỏi phòng.
Âm Tam đã chờ Đông Túy ở sảnh dưới lầu từ lâu, thấy mặt mũi cô vẫn còn kèm nhèm, dáng vẻ vô cùng buồn ngủ, trong mắt như còn mang theo ánh sao nhỏ, khóe miệng Âm Tam hơi cong lên:
Xem ra em ngủ cũng ngon lắm nhỉ!


Anh trai à, anh có biết bây giờ mới mấy giờ không hả?

<6br>
Năm giờ sáng!
Âm Tam thản nhiên đáp.
Hắn càng thản nhiên như vậy thì Đông Túy lại càng muốn quất hắn mấy roi.
Quán net này có diện tích rất rộng, bề ngoài không khác gì các quán internet bình thường.
Vào trong quán net, quầy tiếp tân và sảnh cũng giống hệt mấy nơi chơi game bình thường, có rất nhiều thiếu niên đang ở trong này. Họ đang cày game, trong mắt còn có chút tơ máu đỏ tươi, trong phòng vẫn có mùi ni-cô-tin thoang thoảng kèm theo tia oi bức nóng nực.

Hóa ra người bên Nhị gia, mau vào ngồi…
Nhưng hình như lại cảm thấy lời này không ổn lắm, ông chủ mới gãi đầu:
Hai người chờ chút, tôi mặc quần áo đã!

Nói xong, ông chủ xoay người, cầm lấy quần áo treo trên vách.
Nhắc tới Nhị gia, người kia lập tức biết:
Được, tôi biết rồI, ông chủ đang ở trong phòng số ba tầng ba.
Nhân viên tiếp tân nói.
Âm Tam gật đầu, đi lên tầng ba với Đông Túy.
Tắc đường đáng sợ thế nào thì tất nhiên Đông Túy biết, vốn chỉ tốn một tiếng chạy xe nhưng có thể kéo ra tới ba, bốn tiếng. Tắc đường cũng không quan trọng, quan trọng nhất là trong quá trình ùn tắc giao thông sẽ rất phiền!

Được rồi, em biết rồi, anh cho em mười phút…
Nghĩ tới việc phải thực hiện nhiệm vụ, đi xem thử quán net xuyên đêm của Tần Nhị gia có dáng vẻ thế nào, Đông Túy mới giơ tay vỗ vỗ mặt mình để làm bản thân tỉnh táo khỏi khỏi cơn buồn ngủ.
Trên cái bàn trong phòng đầy tàn thuốc.
Cũng may là cách âm trong căn phòng này cũng không tệ, nên khi các phòng khác làm gì, chỉ cần không quá mức thì phòng bên này hoàn toàn không nghe được.

Anh là?
Nhân viên ở quầy tiếp tân không biết Âm Tam nên hỏi.

Tôi là người của Nhị gia, tới đây xem thử tình hình giúp anh ấy.

Xe vừa mới dừng lại, đập vào mắt cô là các tòa nhà cao cao hai bên và mấy tấm biển hiệu, cửa hàng…
Đông Túy mở đai an toàn cho Âm Tam, còn hắn mở cửa xe:
Ở bên kia.

Âm Tam gõ cửa phòng số ba.
Từ trong phòng nhanh chóng truyền tới một giọng nói không mấy kiên nhẫn:
Ai đó!

Cô ta ngồi trên đùi người đàn ông, vừa cày game online vừa nói:
Sắp rồi, sắp ra trang bị rồi!
Người đẹp kinh ngạc thốt lên.
Cách bày trí trong căn phòng cũng rất đơn giản: Hai máy tính và một chiếc giường lớn.
Đối với lời khen của Đông Túy, ông chủ lúng túng nói:
Thật ra tôi chỉ làm việc cho Nhị gia thôi, quản lý khu này giúp anh ấy.
Ông ta khiêm tốn đáp, đương nhiên là không dám chiếm công của Tần Nhị gia rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.