Chương 250: Cả người đều đau
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1533 chữ
- 2022-02-06 11:29:10
À, tại em không biết bên đó là đàn em của Tam gia anh, nếu không, dù có cho trăm lá gan thì em cũng chẳng dám đâu ạ! Tam gia 8anh khoan hồng độ lượng, xin tạm tha cho em lần này đi ạ, hãy xem em như cái ‘mông’ mà tha cho em một mạng đi ạ!
Chủ3 tiệm vẫn nở nụ cười, mong chờ Âm Tam sẽ tha cho mình một lần.
Tuy trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng Đông Túy cũng chẳng hỏi nhiều:
Được!
Hai người vào trong công viên, ngồi xuống chiếc ghế dài hai bên công viên.
Từ đầu tới cuối khẩu súng vẫn được hắn nắm trong tay.
Hai trăm nghìn tệ? Lợi nhuận ròng một tháng cũng không nhiều đến cỡ đó!
Tam gia, anh xem giúp em, bên em cũng vừa mới khai trương, còn chưa thu hồi được tiền thuê mặt bằng nữa, hai trăm ngàn hình như… có chút…
Vâng, đúng ạ! Xin hỏi Tam gia, kế tiếp chúng ta đi đâu đây ạ?
Hai bên đường vẫn rất náo nhiệt, trong thành phố, nhịp sống ngày mới dần dần dâng lên.
Quá khứ?
Đông Túy không biết vì sao Âm Tam lại hỏi về đề tài này, nhưng quá khứ thì… cô cũng chẳng hề có ký ức tốt đẹp gì.
Vậy kể lúc em còn bé nhé!
Đột nhiên nhắc tới quá khứ làm Đông Túy có chút hoài niệm. Tuy khoảng thời gian đó rất khốn khổ nhưng lúc đó, vì có mẹ bên cạnh, gánh trách nhiệm làm bầu trời che chở mình nên cô cũng không cảm thấy quá tuyệt vọng.
Lấy được tiền mà còn khoe mẽ! Chủ tiệm đành phải gom đủ hai trăm sáu mươi ngàn tệ đưa cho Âm Tam.
Trong đầu gã ta chỉ nghĩ đến chuyện phải mau chóng tiễn tên ôn thần này đi thôi!
Đó thật sự là một người mẹ rất ưu tú.
Âm Tam cũng có thể cảm nhận được tình yêu mà Đông Túy dành cho mẹ mình, cùng với tình yêu vô bờ bến mà người phụ nữ kia đã dành cho Đông Túy.
Xúc động ngấm vào lòng người.
Giờ phút này, chủ tiệm không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Mấy gã lưu manh trên con đường kia mà gã ta quen biết hoàn toàn không thể đánh đồng được với Âm Tam.
Nhắc tới mấy chuyện này, Đông Túy chợt phát hiện ra là những chuyện đã qua đó vẫn luôn được cất giấu kỹ trong ký ức của cô.
Mẹ em khổ lắm! Không có tiền đóng trọ nên bị chủ trọ đuổi ra ngoài, sống dưới gầm cầu ấy! Mặc dù là mùa hè nhưng trời vẫn hơi lạnh, mẹ khoác chiếc áo khoác duy nhất của mình lên người em. Vì chăm sóc em, mẹ đã phải chịu rất nhiều ấm ức.
Âm Tam đến đây không phải là để đối xử lễ độ lịch sự v9ới gã ta, hắn lạnh lùng nói:
Mày nhìn tao giống người dễ bỏ qua lắm à?
Tiêu rồi! Đạp trúng móng ngựa rồi!
Tăng nữa thì lòng gã ta cũng nát mất!
Tam gia bao dung độ lượng, như thế là đã nhân từ với mày rồi. Mày nên biết là cái mạng quèn của mày đang nằm trong tay Tam gia đấy, nếu mạng không còn thì có tiền để làm gì?
Quả nhiên, không khác suy đoán của Đông Túy, Âm Tam nói với vẻ thản nhiên:
Đây chính là tiền công làm việc của chúng ta, sao phải giao ra chứ?
Gián tiếp bắt chẹt mà còn tỏ ra kiểu cố ý giúp người để được mang ơn, quả nhiên là khí phách của Âm Tam!
Sáng sớm, trong công viên đa phần đều là người lớn tuổi, họ tới đi dạo hoặc tập thể dục.
Cách đó không xa có một cái hồ, nước trong hồ lăn tăn gợn sóng, bầu không khí cũng trong lành. Trong hồ có vài khóm cỏ lau mọc lên, chiếc cầu đá màu trắng bắc phía trên giúp người ta có thể đi qua bờ bên kia.
Bên kia có một công viên, chúng ta qua đó ngồi một lát đi!
Âm Tam nói.
Sự lạnh nhạt của hắn khiến Đông Túy cảm thấy khó hiểu, Âm Tam cũng không phải là người thích nơi nghỉ ngơi nhàn nhã thảnh thơi kiểu này, sao đột nhiên hắn lại yêu cầu qua đó?
Sau khi ra về, Âm Tam và Đông Túy thảnh thơi đi dạo trên đường.
Tam gia, tiền này dễ kiếm quá nhỉ, chúng ta có cần nói cho Nhị gia biết sau khi trở về không?
Nhưng có lẽ Âm Tam sẽ không báo cho Nhị gia biết về số tiền kia.
Như vậy đi! Hai trăm ngàn tệ, xem như tiền sửa chữa thiết bị hỏng do đập phá và bồi thường tổn thất cho bọn tao, mày thấy sao?
Âm Tam nhướng mày, nhìn đối phương.
Gã ta còn chưa nói được một câu, Âm Tam đã cho gã ta ba cái giá khiến gã ta không thể phản kháng. Nhất là khẩu súng lục trong tay Âm Tam vẫn giữ nguyên vị trí, dường như nó có thể nã gã ta bất cứ lúc nào.
Chủ tiệm sợ hãi:
Được được được! Hai trăm sáu mươi thì hai trăm sáu mươi! Anh đừng tăng thêm nữa ạ!
Giờ phút này, bầu không khí hài hòa cũng đang dần tới, gột rửa tất cả.
Cảm giác tươi mới của ánh mặt trời phủ khắp nơi.
S6ắc mặt chủ tiệm cứng đờ, gã ta biết mình gây rắc rối rồi:
Vậy Tam gia, anh xem em nên làm thế nào thì anh mới tha cho em một5 lần này ạ?
Tam gia nổi tiếng là tàn nhẫn, chỉ cần tâm trạng không vui rồi cầm súng bắn chết gã ta thì đó cũng là chuyện rất bình thường!
Ngăn tủ ấy rất hẹp nhưng đối với em, nó lại rất lớn. Em nhớ rất rõ là có lần mấy người giữ gìn trật tự đô thị rượt bắt, mẹ em đẩy xe chạy, còn em thì ngủ bên trong, giống như cái giường đang lắc lư vậy.
Âm Tam yên lặng nghe, dường như những hình ảnh đó đang xuất hiện trước mắt hắn vậy.
Nhưng hiện tại, người phụ nữ kia lại nằm trong bệnh viện, nằm dưới sự bao phủ của ánh mặt trời ấm áp.
Nhớ lại kỷ niệm xưa, Đông Túy vẫn nở nụ cười trên môi.
Văn Sênh, kể về quá khứ của em một chút đi!
Hơi thở của Âm Tam khá trầm thấp, hắn khẽ khàng đề nghị, ánh mắt lại nhìn xa xăm, lay động không yên, tuy nhiên, bên trong lại có nét vô cùng kiên quyết.
Tam gia, em….
Hai trăm sáu mươi ngàn!
Giải quyết chuyện bên này xong, Đông Túy và Âm Tam rời khỏi tiệm net kia.
Làm xong mọi thứ thì đã hơn chín giờ.
Cô bé nhỏ yếu ớt luôn vô tư hồn nhiên đi theo mẹ mình hằng ngày.
Có những lúc rất khổ, mẹ mệt lắm, lưng và sức khỏe của mẹ em không tốt, cộng thêm việc phải dậy sớm, chịu lạnh trong thời gian dài nên ngày nào về nhà, tay hai mẹ con cũng lạnh như băng. Em xót mẹ lắm, em nhớ hồi bảy tuổi, em nấu cơm cho bà, cơm bị nấu tới khê, cắt khoai tây thì đứt tay, máu chảy đầm đìa. Lúc ấy, em còn sợ mẹ mắng, kết quả lúc về… Mẹ lại ôm em khóc to.
Hai trăm năm mươi nghìn tệ. Nhiêu đó thế nào?
Thế nhưng Âm Tam lại trực tiếp lên giá, không cho đối phương cơ hội.
Đông Túy ở bên cạnh xoa dịu cảm xúc của chủ tiệm.
Nghe lời nói trắng trợn mà dáng vẻ còn thản nhiên như thế, chủ tiệm cũng chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận!
Tao cũng không muốn gây khó dễ gì, nhưng chuyện đã qua thì cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được! Tao nghĩ mày hiểu ý của tao rồi đúng không!
Vẻ mặt
chuyện này không xong đâu
được thể hiện rất rõ ràng. Tất nhiên chủ tiệm cũng biết, giờ gã chỉ có thể gật đầu đồng ý, chờ Âm Tam nói tiếp.
Âm Tam lẳng lặng ngồi nghe, hắn càng muốn hiểu về cô nhiều hơn.
Em nhớ lúc em lên năm, sáu tuổi gì đó, ngày nào mẹ cũng phải đẩy xe ra chợ để bán hoa quả, khi ấy không có tiền nên em không đi học, phần dưới xe đẩy của mẹ có một ngăn trống đựng hoa quả, đó là chỗ em ngủ đó! Ban ngày, em vừa bán hoa quả với mẹ vừa chơi đùa, mấy chú mấy cô ở sạp khác cũng thân thiện, tốt bụng lắm, em chơi mệt rồi thì lại chui vào cái ngăn nhỏ đó để ngủ.
Nhớ nhớ một hồi, thời gian như thật sự quay ngược lại lúc ấy.
Nghĩ tới việc phải cống không hai trăm ngàn, chủ tiệm cảm thấy tim đau, gan đau, toàn thân trên dưới đều đau như cắt.
Vì thế, gã ta tất nhiên muốn cò kè mặc cả giảm bớt rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.