Chương 251: Tất nhiên là trả thù xã hội
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1484 chữ
- 2022-02-06 11:29:09
Không có người thân?
Đông Túy từng nghe lý do tương tự từ miệng Tô Đát Quý, lần đầu tiên gặp Tô Đát Quý, cô ấy cũng nói rằng8 mình không có người nhà nhưng thực tế thì…
Sự xói mòn của thời gian dần trôi không thể ngăn cản được những năm tháng phí hoài.
Màn đêm dần dần buông xuống, hai người chuẩn bị quay về chỗ ở.
Quả thực, loại người không có gì để lo lắng như Âm Tam mà không trả thù xã hội thì hắn đúng là không có gì làm.
Còn Tần Nhị gia thì sao? Hắn ta từng trải qua biến cố gia đình, bị ảnh hưởng bởi cách dạy dỗ quái lạ của người cha, không kỳ dị mới lạ đó.
Nhưng nhắc tới thẻ sinh viên, hai người họ đi hẹn hò thì mang theo nó làm gì? Cậu trai không nhịn được nói:
Thẻ sinh viên bỏ trong ký túc xá rồi, nếu không thì thế này đi, tôi quay về lấy cho mấy người xem được không?
Vì để chứng minh bản thân, cậu trai giải thích.
Ư, anh đừng vội, đang ở bên ngoài mà…
Họ nghe thấy cô gái nũng nịu.
Ở ngoài thì sao, cục cưng à, anh nhớ em lắm! Anh yêu em lắm bấy bì à!
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Vâng…?
Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, Âm Tam cũng hùa theo Đông Túy:
Đúng vậy, tiếng gió lớn, thời tiết cũng rất đẹp.
Tim Đông Túy đập rất nhanh, suýt chút nữa cô đã làm chuyện có lỗi với Hạ Hàm.
Dù sao cô cũng không thể thoát được loại chuyện lừa lọc buôn bán người này.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, đèn hai bên lóe lên nhiều loại màu sắc. Khi đi ngang qua trường học, Đông Túy chợt nhìn thấy một bóng người trong rừng cây nhỏ của ngôi trường.
Ánh mắt trầm ổn của Âm Tam nhìn cô, đợi cô nói hết câu.
Hôm nay gió lớn nên tiếng thổi cũng lớn quá haaaa…
Nói xong, Đông Túy xoay người lại, nhìn bầu trời bao la, nói kiểu thản nhiên như không có gì xảy ra.
Được, vậy chúng ta hành động thôi! Em chuẩn bị đồ.
Đông Túy thản nhiên nói, cô đã thống nhất ý kiến với Âm Tam.
Cặp tình nhân trẻ trong sân trường đang nồng nàn nóng bỏng. Bây giờ là lúc tối lửa tắt đèn, trời tối không sao, rất hợp để làm chuyện xấu.
Giao lưu tình cảm thông qua đánh đấm, hiểu biết lẫn nhau, xem thử đối phương có phải loại nhát gan hay không.
Chắc vậy!
Âm Tam cảm thán.
Vì thế, tuy em đã từng rất khổ cực nhưng tính ra em vẫn hạnh phúc hơn tôi. Trại trẻ mồ côi không có c5ác bảo mẫu và viện trưởng tốt bụng như những gì trên ti vi chiếu đâu. Chỗ đó chỉ toàn là một đám trẻ con bị ruồng bỏ. Hằng ngày chỉ có thể ăn lưng lửng bụng. Bởi vì khi còn nhỏ tôi khá gầy yếu nên thường bị kẻ khác bắt nạt, ngày nào cũng vậy, hết ngày này qua ngày khác.
Vì thế, trong hoàn cảnh như vậy, tính cách Âm Tam mới trở nên lạnh lùng, càng chán ghét nhân tính, có lẽ hắn đang hận, hận người phụ nữ mà hắn chưa từng được biết mặt kia - người đã vứt bỏ hắn.
Nhị gia là bạn cấp hai của tôi, nhà anh ta rất giàu, vì thế trong trường, anh ta cũng khá hung hăng ngang ngược, không thằng nào dám trêu chọc anh ta đâu. Bố anh ta là nhà thầu bất động sản rất có tiếng, thế nên kẻ có tiền thì ruồi bọ bên cạnh cũng nhiều. Bố anh ta thường ngắt hoa hái cỏ bên ngoài, còn dẫn về nhà nhiều lần. Sau đó, lão còn bắt tay với ‘con mụ bồ nhí’ giết chết người mẹ mà Tần Nhị gia thương yêu nhất. Về sau, Tần Nhị gia giết luôn con ả kia. Hai cha con kết thù, việc ai nấy làm, chẳng ai quan tâm ai. Vì vậy, Tần Nhị gia khá ngang ngược trong trường.
Nhắc tới cảnh đời của Tần nhị gia, sắc mặt của Âm Tam vẫn lạnh nhạt.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
Lần đấy, Nhị gia bắt nạt tôi, hai người bọn tôi choảng nhau một trận, bất phân thắng bại, ai cũng đánh đối phương tới gần chết. Sau đó thì bọn tôi thành anh em, cũng chả biết tại sao mà lại cùng nhau lăn lộn được tới giờ.
Mẹ của hắn ta bị giết, bồ nhí của ba hắn ta lại bị hắn ta giết, hai người huề nhau, bình yên vô sự tới tận bây giờ.
Bên tai truyền tới tiếng hót ríu rít của chim sẻ và cả tiếng gió thổi qua.
Nghe lời nói của Âm Tam xong, Đông Túy tức khắc hiểu ra, sợ là Âm Tam đã ‘để mắt tới’ cô gái trẻ kia rồi.
Đông Túy có nên ngăn cản không? Không thể nào! Không tung ra mồi sao bắt được sói. Muốn biết càng nhiều, muốn lấy được càng nhiều, cứu được càng nhiều người thì chỉ có thể chấp nhận mất trí tạm thời.
Đêm xuống, hôm nay nghỉ ngơi được một chút nhưng Đông Túy cũng không dám thả lỏng cảnh giác. Hiện tại, cô nhất định phải cố gắng làm việc để Tần Nhị gia nhìn cô bằng con mắt khác.
Cô sẽ tìm ra càng nhiều manh mối.
Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Vì thế, từ nhỏ tôi không biết bố mẹ mình ở đâu, kh9ông biết mình có người thân nào khác hay không.
Dường như Đông Túy đã chạm trúng chỗ đau của Âm Tam, cô biết mình không nên 6tiếp tục hỏi thêm nữa.
Tam gia, anh đang…?
Đông Túy hỏi, Âm Tam không khỏi cảm thán:
Tôi còn chưa cua được gái, giờ thấy người ta có đôi có cặp nên cảm thấy không vui, cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Chẳng lẽ Âm Tam cũng có mâu thuẫn với người nhà à?
Nhưng rõ ràng câu trả 3lời của Âm Tam ngắn gọn hơn rất nhiều.
Kể ra thì hình như cũng không mấy phức tạp:
Xem ra, quả nhiên đàn ông vẫn phải bàn chuyện bằng nắm đấm?
Đông Túy kết luận một câu.
Ngược lại, trong lòng cô lại có một loại cảm giác tội lỗi.
Trong lúc cô không hề hay biết, Hạ Hàm đã cắm rễ trong trái tim cô.
Chúng tôi là sinh viên! Còn mấy người là ai?
Sinh viên? Chúng tôi bên phòng giáo vụ, đưa thẻ sinh viên của hai người ra đây.
Đông Túy lạnh giọng nói.
Xem ra là mấy thanh niên trẻ tuổi trong trường học hẹn hò bí mật ở nơi này. Tìm một nơi bí mật, tự cho rằng người khác không thể nào phát hiện ra.
Tuổi trẻ thật tốt! Nhưng Âm Tam cũng phát hiện ra cặp tình nhân trẻ măng kia, hắn liền dừng xe lại.
Năng lực đánh trống lảng của cô nàng này tệ quá nhỉ?
Âm Tam biết là cô đang gián tiếp từ chối mình.
Trong khu rừng tối thui truyền ra tiếng ve vãn tán tỉnh nhau.
Hai người không nhìn thấy mặt đối phương nhưng họ có thể chạm vào thân thể nhau, nhờ vào cảm giác.
Đây cũng là một cách ve vãn ở một đẳng cấp khác!
Chợt, bên tai cặp nam nữ truyền tới tiếng bước chân dần tới gần, một luồng sáng chói chiếu tới:
Ai ở trong đó?
Văn Sênh.
Nghe thấy tiếng gọi của Âm Tam, Đông Túy hờ hững quay đầu. Cô bỗng phát hiện, gương mặt Âm Tam đã kề sát, hiện tại hai người chỉ cách nhau đúng một bàn tay.
Âm Tam lạnh lùng nói.
Hai sinh viên kia lập tức hoảng sợ, họ vốn đang làm chuyện lén lút, tất nhiên không dám để bị lộ.
Nếu như đã quyết định vứt bỏ thì lúc trước còn sinh hắn ra làm gì?
Vậy sao anh và Nhị gia quen biết nhau thế ạ?
Đông Túy hiếu kỳ hỏi.
Tam gia!
Đông Túy bỗng lạnh lùng nói.
Cô nhất định phải ngăn chặn chuyện sắp xảy ra, nhất định phải phá vỡ loại không khí kỳ quái giữa cả hai.
Mặt cô cách khuôn mặt của Âm Tam rất gần, vẫn đẹp trai như thế, hắn là chất độc nhưng lúc này đây ánh mắt hắn lại rất dịu dàng.
Âm Tam thong thả tới gần Đông Túy, chuẩn bị hôn lên khóe môi cô, hơi thở như muốn nuốt chửng cô.
Đông Túy nói với giọng hờ hững:
Cũng được, vậy cậu đi nhanh về nhanh!
Cậu trai quay qua an ủi bạn gái:
Lệ Lệ, em ở đây chờ anh nha! Anh quay lại nhanh thôi! Em cứ yên tâm!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.