Chương 252: Kiểm tra hàng


Nhìn thấy cậu trai rời đi, không gian u ám, thời gian cũng là buổi tối, hôm nay trăng rất mờ. Vì thế, ngoại trừ cái đèn pin trong tay Đông 8Túy đang chiếu sáng thì xung quanh gần như không thấy được cả năm ngón tay.

Cô gái không hề phát hiện ra điều gì, sắc mặt bình thư3ờng, thỉnh thoảng mắt liếc nhìn về phía hướng cậu trai kia rời đi, cùng chờ đợi cậu ta quay lại.

Hả? Sao kỳ vậy, đi đâu hết rồi?
Sinh viên nam tỏ ra ngờ vực, cậu ta cũng đã cảm thấy điều khác thường:
Về ký túc xá rồi sao? Không thể nào…

Cậu ta cầm thẻ sinh viên chạy tới ký túc xá của bạn gái mình nhưng lại hoàn toàn không tìm được cô gái.

Đương nhiên rồi! Nhị gia này là ai chứ? Tôi là người tiền tài và vận may đều có cơ mà.

Tần Nhị gia cũng không khách sáo, nhìn bài trong tay rồi đắc ý liếc về phía Âm Tam.
Trời sinh đã thế rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu ủ dột của mấy người bên cạnh, chắc thua cũng khoảng mấy ngàn tệ rồi. Đông Túy không không khỏi khẽ nói:
Nhị gia! Trên xe còn có ‘hàng’ mà bọn em tiện tay mang về, anh muốn kiểm tra không?

Cho dù có báo cảnh sát thì cũng sẽ không thể tìm được họ.
Nhưng Âm Tam lại tỏ ra hờ hững, hắn thản nhiên nói:
Còn phải xem thử thằng đó có thông minh hay không nữa. Thông minh thì sẽ không báo cảnh sát, còn ngu quá thì… Chắc là có.


A, hình nh6ư trên vai em có gì thì phải!
Nói xong, Âm Tam thong thả tới gần cô gái, ngay lúc cô gái không đề phòng, hắn đột ngột cầm khăn tay bịt mi5ệng và mũi đối phương, cô gái nhận ra khác thường, định giãy giụa.
Nếu là người khác thì có lẽ cô gái này sẽ còn cơ hội, nhưng hiện tại người mà cô ấy đụng phải chính là Âm Tam? Thế nên chuyện phản kháng tuyệt đối là điều không thể!
Nghe lý luận của Âm Tam, tuy rằng Đông Túy cảm thấy chuyện phát triển thành như vậy hoàn toàn không hợp lẽ thường nhưng cũng chẳng có gì không đúng cả.
Đông Túy cười trêu ghẹo:
Tam gia, anh thì sao? Anh là người thông minh, sao em không thấy anh ‘dồn khôn thành dại’?

Đông Túy gật đầu:
Tuân lệnh Nhị gia!

Nhưng Tần Nhị gia cũng không đáp lại mà đi đến chỗ cô gái kia.
Người này đúng là chừa bao giờ quên đòi tiền.
Đám người mặc đồ đen bất đắc dĩ, nhưng dù sao họ vẫn lấy tiền ra. Sau đó mới rời khỏi phòng, đi đưa người vào.
Đông Túy vừa uống sữa bò Vượng Tử vừa ngắm nhìn cảnh sắc đẹp đẽ ngoài cửa sổ.

Tam gia, anh nói xem, cậu trai kia có báo cảnh sát hay không!
Đông Túy nói với giọng đùa nghịch.
Điều quan trọng hơn là trời quá tối, cậu ta không nhìn thấy khuôn mặt của người lạ kia trông như thế nào, ngay cả dáng người ra sao cũng không nhớ rõ.
Để đảm bảo, cậu chọn cách im lặng không tiết lộ ra ngoài, còn trong lòng thì cầu nguyện rằng bạn nữ chỉ đột nhiên bận việc đột xuất nên đi đâu đó mà thôi.
Tần Nhị gia cất tiền xong thì thảnh thơi đứng lên, hắn ta nhìn Đông Túy, khen ngợi:
Bé ngoan, vừa gan dạ lại thông minh! Anh đánh giá cao ‘bé’ đấy! Em hiện tại càng khiến anh đây thích nhiều rồi đấy.


Nhị gia, thật ra…

Sau khi làm xong những việc này, hai người nhanh chóng lên xe, chạy ra khỏi nơi này.
Khi sinh viên nam kia cầm thẻ sinh viên quay lại chỗ cũ thì phát hiện ra nơi này chẳng còn ai.
Đối vối hắn, giải quyết một cô gái chẳng phải là chuyện gì khó khăn.
Vốn dĩ bọn họ nhảy vào từ hàng rào phía sau, việc sinh viên hay chọn nơi rừng cây nhỏ không hề có camera theo dõi này cũng đã tạo điều kiện thuận lợi cho hắn.
Nếu không, một cô gái đột ngột mất tích mà cậu ta lại chẳng biết gì, ngoại trừ việc bạn nữ gặp phải chuyện không may thì tất cả mọi mối nghi ngờ đều rơi vào đầu cậu ta.
Âm Tam và Đông Túy lại chẳng nghĩ nhiều tới vậy, lúc này họ đang lái xe quay về club, trên đường còn bật nhạc.
Nghe thấy lý luận không hề đi theo lẽ thường của Âm Tam, Đông Túy lại càng tỏ ra khó hiểu:
Vì sao thông minh thì sẽ không báo cảnh sát ạ?


Bởi vì có câu ‘khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại’, chưa từng nghe đến câu này sao? Cậu ta và bạn gái hẹn hò chắc chắn sẽ không để cho người khác biết, mà dưới điều kiện những người khác không biết gì, nếu cô bạn gái kia xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian ở riêng với cậu ta thì cậu ta cũng không tránh khỏi liên quan. Trong cuộc sống của bọn họ hiện giờ không được phép xuất hiện bất kỳ một chút sai lầm nào. Nhưng, nếu như cậu ta được xem là người lương thiện thì có lẽ mấy ngày nữa sẽ đi báo cảnh sát.

Về tới club, hai người Tần Nhị gia đang đánh bài với mấy anh em trong sảnh.
Đánh đến độ cực kỳ hào hứng, Âm Tam và Đông Túy bước vào đại sảnh thì trêu:
Ui cha, Nhị gia có hứng quá nha! Thắng được không ít nhỉ.

Cơ thể cô gái nặng nề ngã ra ghế sau, tốc độ của Đông Túy cũng khá nhanh nhẹn.
Đồng thời cô cũng dùng băng keo bịt miệng cô gái kia lại, với sự trợ giúp của đêm đen, với tình huống trước mắt, Đông Túy đã học được cách đối xử vô cảm.

Thôi đi! Anh chơi với anh em, ai dám thắng tiền của anh?

Lúc này, trước mặt Tần Nhị gia đang có nhiều tiền nhất, chắc chắn là người khác không dám thắng hắn ta, lỡ như mà thắng Tần Nhị gia sẽ khiến hắn ta ‘quạu quọ’, sau đó hắn ta sẽ tiễn người về nơi xa, thế thì thật không đáng!
Thiếu nữ trong ngực Âm Tam dần dần lịm đi.
Sắc mặt Âm Tam vẫn lạnh lùng như trước:
Chúng ta đi thôi!


Thông minh cũng chia ra từng cấp bậc. Tôi là tầng cao nhất.
Âm Tam quay qua, dùng giọng điệu trầm thấp trả lời một câu vô liêm sỉ như thế.
Đông Túy chỉ nhếch miệng, tiếp tục uống sữa Vượng Tử.
Vừa nghe nói là có hàng, tinh thần của Tần Nhị gia lập tức hăng hái:
Được đấy! Hai đứa cũng không phải dạng vừa đâu!
Tần Nhị gia đắc ý nói với mấy người kế bên:
Đi đi! Còn ngẩn ngơ gì đấy, mau mang người vào cho tao!


Vâng, Nhị gia!
Ba người kia nhẹ nhàng thở phào, chuẩn bị đứng lên rời khỏi đó thì lại bị Tần Nhị gia gọi giật lại:
Đợi đã!

Chẳng lẽ Âm Tam không muốn để Tần Nhị gia biết là hắn lập bẫy bắt người? Đông Túy nghĩ như vậy nên cô cũng tỉnh táo lại khi Tần Nhị gia hỏi:
Thật ra đều là nhờ Tần Nhị gia biết cách lãnh đạo! Em không dám huênh hoang với anh đâu ạ.


Chậc chậc, miệng càng ngày càng dẻo! Thấy em tích cực như vậy, mai nhớ mang thêm hai người về.
Xem ra hắn ta đang rất xem trọng Đông Túy.

Hai em học ngành nào?
Âm Tam ch9ậm rãi tới gần.
Cô gái trẻ kia cũng không giấu giếm:
Em học ngành phát thanh truyền hình. Sinh viên năm hai.

Ba người dừng chân, nhìn Tần Nhị gia bằng ánh mắt thắc mắc.
Tần Nhị gia ném bài trong tay xuống:
Bốn con 3, tứ quý, ăn gấp tư. Mỗi người 160, dâng tiền ra đây.


Cút cút cút! Kiếm chỗ mát mẻ nào núp đi, anh mày không muốn nghe mày nói chuyện.

Thật ra trong lòng hắn cũng biết, nhưng biết sao giờ, tính hắn thích trêu người ta mà.
Năng lực hành động của Âm Tam cao, hắn ra tay luôn nhanh, ác, chuẩn.
Hắn lẻn tới sau lưng cô gái, cánh tay rắn chắc khiến cô ấy hoàn toàn không thể phản kháng.
Ba người biến mất trong rừng cây nhỏ, cũng bốc hơi khỏi khuôn viên trường học.
Họ đặt nữ sinh kia lên ghế phía sau, Đông Túy thuần thục trói tay chân cô gái này lại để đề phòng việc cô ấy tỉnh lại rồi sẽ rơi xuống xe.
Đông Túy vừa nói người là do Tam gia tìm, là Tam gia ra tay nhưng Âm Tam bên cạnh đột nhiên túm tay cô.

Hả? Sao?
Tần Nhị gia nghe thấy Đông Túy nói đến một nửa thì hỏi.
Âm Tam từng nói là có một cô gái không nghe lời đã bị đưa vào trong núi, chẳng lẽ Tần Nhị gia đang cố gắng giấu giếm tin tức này?

Để tránh cho Tần Nhị gia hoài nghi, Đông Túy cũng không hỏi nhiều.

Người mặc đồ đen nhanh chóng kéo cô gái xuống xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.