CHƯƠNG 43
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 1647 chữ
- 2020-05-09 01:32:20
Số từ: 1634
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Buổi trưa hôm sau, vừa ăn cơm xong, Chu Triều Dương liền vội đến hiệu sách Tân Hoa để đợi Phổ Phổ đến. Kết quả hôm nay Phổ Phổ không đến, chuyển thành Đinh Hạo.
Đinh Hạo vừa nhìn thấy cậu, đã thân thiết bá vai bá cổ:
Hi, Triều Dương, bọn mình mấy tuần không gặp rồi ấy nhỉ?
Chu Triều Dương cười khẩy một tiếng:
Chẳng phải cậu cả ngày từ sáng đến tối đều ôm lấy cái máy tính sao?
Đinh Hạo cười cợt nhả, bĩu môi, khoác vai Triều Dương, rồi cùng ngồi xuống dưới đất:
Tớ là người biết chừng mực, khi nào cần chơi, khi nào cần làm việc nghiêm túc, đều nắm rất rõ, chắc chắn là Phổ Phổ nói xấu tớ trước mặt cậu rồi.
Chu Triều Dương nói vẻ bất lực:
Được rồi, thực ra cậu không ra ngoài, ở nhà chơi game cũng tốt.
Vì sao?
Đinh Hạo hỏi vẻ hiếu kỳ.
Chu Triều Dương trong lòng nghĩ, đương nhiên là vì cảnh sát phát hiện ra được bằng chứng trên người Chu Tinh Tinh là của Đinh Hạo, đương nhiên là không thể để cho cảnh sát biết được có sự tồn tại của Đinh Hạo. Nhưng sự việc này cậu và Phổ Phổ không muốn làm cho Đinh Hạo sợ hãi, nên không nói cho cậu ta biết, lúc này đây, liền vội vàng chuyển đề tài:
Hôm nay sao cậu lại đến? Phổ Phổ đâu?
Ưm... nó à...
, Đinh Hạo cười hi hi, đột nhiên hạ thấp giọng:
Cậu đoán xem hôm nay vì sao tớ lại đến? Cậu chắc chắn không đoán được đâu, ừm, là thế này.
Cậu ta ho hắng một tiếng, nói vẻ hết sức trịnh trọng:
Phổ Phổ hôm nay ủy thác tớ đến để làm một việc.
Chu Triều Dương hỏi vẻ băn khoăn:
Là việc gì vậy?
Ưm... nó thích cậu.
Khi nói câu này, cậu ta thể hiện ra bộ dạng cố giấu ý cười, nhìn chằm chằm vào Chu Triều Dương.
Khụ khụ... cậu nói... cậu nói Phổ Phổ nhờ cậu nói với tớ, nó thích tớ?
Đinh Hạo gật đầu, rồi lại vội lắc đầu:
Phải, mà cũng không phải. Thực ra nó không muốn tớ trực tiếp nói với cậu là nó thích cậu, mà là bảo tớ đến thăm dò một chút tâm ý của cậu, xem cậu có cảm giác gì đối với nó hay không.
Chu Triều Dương nói với vẻ bất lực:
Thế này mà cậu gọi là thăm dò à? Cậu đã trực tiếp nói với tớ rồi.
A, thật thế à?
Trên mặt Đinh Hạo tỏ ra gượng gạo
Có lẽ là tớ thăm dò hơi lộ liễu một chút, ồ, nhưng có một điều hết sức quan
trọng chính là cậu đừng có nói cho Phổ Phổ biết là tớ trực tiếp nói với cậu là nó thích cậu.
Cậu rốt cuộc có ý gì vậy?
Thực ra chính là... Phổ Phổ nó bảo tớ đến thăm dò cậu, xem cậu có ý gì với nó hay không. Nó không trực tiếp nói nó thích cậu, nhưng tớ nhìn bộ dạng của nó là biết rồi, nó chắc chắn là thích cậu, cho nên mới bảo tớ đến thăm dò cậu. Tớ nói như vậy, cậu nghe đã hiểu rõ chưa?
Chu Triều Dương trầm mặc một lúc:
Cậu có lừa tớ không đấy?
Tớ lừa cậu làm gì chứ, cậu cứ nói thẳng ra một câu, cậu có muốn làm bạn trai của Phổ Phổ không?
Đinh Hạo hỏi thẳng luôn.
Làm bạn trai của nó?
Chu Triều Dương bỗng chốc cảm thấy đầu óc không kịp tư duy, vốn dĩ hôm nay cậu đến tìm Phổ Phổ để nói chuyện về việc người đàn ông đó trực tiếp giết người, kết quả lại sinh ra việc Phổ Phổ thích cậu.
Nếu nói cậu không có thiện cảm với Phổ Phổ thì đương nhiên là nói dối, Phổ Phổ rất xinh xắn, trông giống như con búp bê sứ, rất đáng yêu. Chu Triều Dương mặc dù mới phát triển, nhưng việc thích nữ sinh thì cũng không cần phải chờ đợi đến lúc phát triển mới xảy ra. Ở trong trường, trong lòng cậu cũng đã từng thích bạn nữ, nhưng dáng người cậu thấp bé, vẫn luôn tự ti, chưa bao giờ dám thổ lộ với bất cứ ai. Các bạn nữ thì luôn thích những nam sinh cao to đẹp trai, sẽ không thích cậu đâu.
Nói nhanh xem nào, rốt cuộc cậu có thích Phổ Phổ hay không?
Tớ...
, Chu Triều Dương nhất thời không biết trả lời thế nào, đành phải hỏi vặn lại:
Cậu có thích Phổ Phổ không?
Tớ ư?
Đinh Hạo tỏ ra tỉnh bơ:
Nó là em gái kết nghĩa của tớ, tớ sao có thể thích nó được chứ? Buồn cười.
Nhưng bọn cậu dù sao cũng ở bên nhau lâu như vậy, rồi trải qua bao nhiêu việc như thế?
Đinh Hạo cười ha ha lắc đầu:
Tớ hoàn toàn coi nó là em gái thôi, hơn nữa... ha ha.
Cậu ta hạ giọng, như thể đang nói ra một bí mật to lớn:
Thực ra tớ đã thích người khác rồi.
A... ai thế?
Đinh Hạo vén tay áo lên, ở mặt trong của cánh tay trái lộ ra vết xăm mờ mờ:
Nhìn thấy chữ chưa?
Chu Triều Dương nhìn vào vết xăm trên cánh tay đen sì của cậu ta, nói:
Nhân Vương?
Là chữ
Toàn
đấy!
Toàn, như vậy là có ý nghĩa gì?
Chu Triều Dương không hiểu.
Đinh Hạo nói khẽ:
Ở quê tớ có một cô bạn gái, quen nhau từ bé, cô ấy tên Lý Toàn Toàn, sau khi tớ đi đến cô nhi viện, cô ấy vẫn luôn viết thư cho tớ, cho nên tớ dùng bút máy chấm mực tàu
khắc lên cánh tay chữ
Toàn
. Lần này trốn từ cô nhi viện ra, tớ cũng muốn chạy về quê để thăm cô ấy, xem bây giờ cô ấy trông như thế nào rồi, nhưng lại sợ bị người ta phát hiện ra. Ôi, bây giờ cô ấy có viết thư thì tớ cũng không nhận được nữa rồi, chỉ có thể đợi vài năm nữa thôi. Chuyện này tớ chỉ nói với cậu, cậu nhất định phải giữ bí mật cho tớ, kể cả Phổ Phổ cũng không được nói, tớ sợ nó cười nhạo tớ.
Chu Triều Dương gật đầu, lại hỏi:
Cậu thích cô ấy, cô ấy cũng thích cậu chứ?
Đinh Hạo mơ màng lắc đầu:
Tớ cũng không biết, trong thư cô ấy chưa hề nói, tớ cũng không dám nhắc đến, tính ra bắt đầu từ năm ngoái đã không nhận được thư của cô ấy, chắc cô ấy đã thích người khác rồi". Ánh mắt cậu ta theo đó mà trở nên u ám, nhưng thoắt cái đã lại bật cười,
Thôi được rồi, không nói việc này nữa, nói đi, rốt cuộc cậu có thích Phổ Phổ hay không?
Chu Triều Dương cúi đầu ngại ngùng, lên tiếng hỏi:
Phổ Phổ... sao nó lại thích tớ chứ?
Nó thích người thông minh, nó nói cậu thông minh nhất, được rồi được rồi, không nói những câu thừa thãi nữa, cậu chỉ cần trả lời tớ, cậu có thích nó không, để tớ quay về còn dễ ăn nói.
Tớ... việc này phải nói thế nào nhỉ?
Chu Triều Dương mặt đỏ bừng.
Đinh Hạo bật cười ha ha:
Phổ Phổ thực sự rất tốt đấy, ngoan ngoãn hiểu biết, trông cũng xinh xắn, lớn lên chắc chắn sẽ trở thành mỹ nữ. Cậu thấy đấy, nó đối với tất cả mọi người đều rất lạnh lùng, đối với tớ cũng sai bảo không ngớt, chỉ đối với cậu nó mới nói chuyện nhẹ nhàng, xem ra cậu đúng là khắc tinh của nó. Đừng thấy tớ dạo này ở nhà không chịu ra ngoài, nhưng tớ có thể đoán được nó nói chuyện với cậu chắc chắn là rất dịu dàng, có phải vậy không?
Việc này... có lẽ đúng như vậy.
Thế thì được rồi, bây giờ rất đơn giản, cậu cứ nói thẳng tuột luôn với tớ, rốt cuộc cậu có thích nó không, cậu không cần phải giấu giấu giếm giếm với tớ, chúng ta là anh em, không cần biết cậu nói gì, tớ đều ủng hộ ý kiến của cậu.
Tớ...
, Chu Triều Dương cúi đầu ấp úng,
Nếu là như vậy... cũng tốt, nhưng tớ nghĩ... có lẽ không phải là nó thực sự thích tớ đâu, tớ cũng không biết rốt cuộc nó nghĩ thế nào...
.
Đinh Hạo che miệng cười lớn:
Được rồi, tớ hiểu ý của cậu rồi, hẹn ngày khác bọn mình ăn mừng nhé, cứ như vậy đi, tớ về đây.
Cậu ta đứng đậy định đi, chắc là vội quay về để chơi game, Chu Triều Dương vội gọi giật lại:
Phải rồi, người đàn ông đó đã quay về chưa?
Chưa đâu, ông ta nói phải đi công tác mấy tuần, khi trở về thì sẽ đến tìm bọn tớ ngay.
Ồ... thế thì cậu về trước đi!
Chu Triều Dương không nhắc đến chuyện người đàn ông đó lại giết người, bởi vì cậu cảm thấy thương lượng với tên ngốc Đinh Hạo này cũng chẳng có tác dụng gì cả, vẫn phải đợi ngày mai Phổ Phổ đến hãy nói.
Hôm nay nghe Đinh Hạo nói như vậy, trong lòng cậu có cảm giác ấm áp, cũng cần phải nghiền ngẫm lại chút.
Con gái lại có thể thích mình, sao lại có thể như vậy được chứ?