Chương 104: Nhĩ báo thần


Hàn Tấn nghe vậy thì nhìn Tô Hòa bằng một ánh mắt sâu sắc, nhận lại chiếc la bàn từ tay Tô Hòa, lại đeo nó lên cổ. Ông dọn hết những thứ đ8ặt trên bàn vào trong túi rồi gật đầu đi ngủ.

Tô Hòa cũng không đọc sách nữa, cô mặc nguyên đồ nằm trong chăn, nhân lúc chợp mắt 3để sử dụng Nhĩ báo thần. Cô mất thời gian gần nửa đêm, Nhĩ báo thần có hình dạng búp bê gỗ mới hoàn toàn khuất phục, ký khế ước đồng sinh9 cộng tử bằng máu với Tô Hòa, còn biến thành một chuỗi vòng bằng gỗ đeo trên cổ cô.

Hóa ra thanh niên này là sinh viên của Đại học Thủ đô à? Thảo nào nói chuyện có văn hóa như vậy!

Một bác gái giơ ngón cái lên với anh chàng kia.
Nhưng mà cô muốn mài giũa tính cách của Lý Kiều Kiều, không có nghĩa là cô có thể để mặc Lý Kiều Kiều bị người ta bắt nạt.
Thấy hốc mắt Lý Kiều Kiều đã đẫm lệ, Tô Hòa đưa một chiếc khăn tay cho Lý Kiều Kiều, nghiêm mặt đứng dậy, liếc nhìn anh chàng thanh niên kia:
Tôi khuyên cậu nên cất huy hiệu Đại học Thủ đô đi, đừng có tạo ấn tượng xấu cho Đại học Thủ đô nữa.


Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai chuyển nhà bao giờ à?

Gần như là trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người trên xe đều đổ dồn về chàng thanh niên kia.

Đại học Thủ đô là đại học đứng đầu cả nước mà sao lại dạy dỗ ra một học trò dựa vào văn hóa của mình rồi thêm mắm dặm muối nhỉ? Đúng là tư tưởng ích kỷ.


Vừa hay tôi cũng phải đến Đại học Thủ đô làm một số chuyện, nếu cậu thật sự cảm thấy chúng tôi làm không đúng, thì cậu để lại thông tin lớp và khoa của cậu ở đây. Đợi tôi thu xếp xong xuôi nhất định sẽ đến thăm hỏi khoa các cậu, để xem rốt cuộc Chủ nhiệm khoa các cậu dạy dỗ phẩm cách của các cậu như thế nào?

Tô Hòa yên lặng gật đầu, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Ban đầu sự hiểu biết của cô về thế giới này còn quá ít, luôn cho rằng trên thế giới này không tồn tại những sinh linh huyền bí khó giải thích kia, cho đến khi cô nhìn thấy ma núi, nhìn thấy Nhĩ báo thần, và biết được sự tồn tại của oán quỷ Lan Cô từ miệng ma núi…
Khí thế của Tô Hòa quá mạnh mẽ, khi cô đứng dậy tất cả những người đang chỉ trỏ trên xe buýt đều ngậm hết miệng lại. Nhất là những người ngay từ ban đầu đã cảm thấy thương hai anh em Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều phải vác hai chiếc túi to để chuyển nhà, nay lại càng nhìn anh chàng thanh niên kia bằng một ánh mắt phức tạp, khiến anh ta xấu hổ đến mức muốn đập cửa sổ nhảy xuống luôn.

Cảnh Cường, năm nhất, khoa Y!


Xe buýt là nơi công cộng, cậu ngồi ghế của cậu, chúng tôi ngồi ghế của chúng tôi, có ảnh hưởng gì đến cậu à? Hay xe buýt này là của cậu, nên mới đến lượt cậu khua chân múa tay?


Trước khi lên xe, chúng tôi cũng đã suy xét đến vấn đề có làm ảnh hưởng đến mọi người hay không. Sau khi thương lượng với chú lái xe xong thì chúng tôi mới mang đồ lên. Mà sự thực đã chứng minh, tuy hai chiếc túi này để ở trên xe buýt nhưng nó không hề chiếm chỗ của ai cả. Vậy cậu nói cho tôi biết xe chật chội ở chỗ nào?

Xe lửa vẫn cứ chạy nhanh như bay dọc theo đườ6ng ray, sau mấy lần dừng lại ở trạm dọc đường đi, cuối cùng nó cũng suôn sẻ đến trạm thủ đô.
Trước khi xuống tàu, Hàn Tấn đột nhi5ên dặn Tô Hòa:
Sau khi trải qua chuyện này, có thể người của cục Điều tra đặc biệt quốc gia sẽ đến tìm cháu, cháu cứ chuẩn bị tâm lý sẵn đi. Đối với những người có dị thuật như các cháu, cục Điều tra đặc biệt quốc gia sẽ không để vuột mất đâu.

Cậu thanh niên kia đỏ bừng mặt, gân cổ lên nói:
Xe buýt là để chở người, cô muốn chuyển nhà thì có thể thuê một chiếc xe ba bánh để chở đồ. Cô thấy vì hai cái túi đồ của các cô mà xe buýt trở nên chật chội thế nào chưa? Làm người có thể có chút ý thức chung được không?

Lý Kiều Kiều đã bao giờ gặp phải người nói chuyện sắc bén như vậy đâu, nên cô vốn đang chột dạ lại bị nói như vậy thì đỏ bừng cả mặt.
Cậu thanh niên kia thấy Lý Kiều Kiều không nói gì nữa nhưng vẫn không chịu bỏ qua đề tài này. Anh ta lấy một cái ghim cài áo ở trong túi áo ra, cài lên ngực, cố ý ưỡn ngực lên, nói thật to:
Xe buýt là phương tiện công cộng, không phải xe của riêng cô. Nhờ cô làm việc phải có ý thức chung, đừng có vì sự thuận tiện của mình mà tạo ra phiền phức cho người khác.

Rất nhiều người nhìn thấy chiếc ghim cài áo trên ngực anh chàng thanh niên kia, ánh mắt của họ thay đổi ngay lập tức.
Chàng thanh niên kia rất hưởng thụ ánh mắt như vậy. Anh ta mỉm cười, gật đầu với bác gái, bộ dạng hào hoa phong nhã lúc này khác hẳn với lúc mắng Lý Kiều Kiều ban nãy.
Vì có cái thân phận
Đại học Thủ đô
ở đây nên hướng gió dư luận đã nhanh chóng nghiêng về phía anh ta. Những hành khách vốn không nói gì nay cũng bắt đầu chỉ trỏ về phía Lý Kiều Kiều.
Vốn dĩ Tô Hòa không định nói giúp Lý Kiều Kiều, bởi vì cô cũng cảm thấy lời nói ban nãy của Lý Kiều Kiều hơi quá đáng, rất giống một người ngang ngược, vô lý.
Ở cái nơi một hòn gạch có thể đập vỡ đầu một đám quan lớn như Thủ đô, tính cách của Lý Kiều Kiều cần phải mài giũa lại, không thì sau này con bé sẽ gây ra họa lớn thế nào.
Không ngờ trên đời lại có những sinh linh này tồn tại, hơn nữa còn không tạo thành khủng hoảng đặc biệt lớn cho nhân loại, thì nghĩa là phải có thứ ngăn cản sự tồn tại của chúng, chắc hẳn đó chính là
cục Điều tra đặc biệt quốc gia
trong miệng Hàn Tấn.
Ra khỏi nhà ga, Tô Hòa với một bộ quần áo nhẹ nhàng đi ở phía trước, hai anh em Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều mỗi người vác một chiếc túi vải bạt to đùng đi sát theo sau Tô Hòa. Hai anh em mỗi người đeo một đôi mắt đen sì như gấu trúc, vừa đi miệng vừa ngáp liên tục.
Tô Hòa mở tấm bản đồ lấy được trên xe lửa ra quan sát một lượt. Sau khi xác định con đường và dùng phương thức ước lượng bằng mắt để tính toán khoảng cách từ nhà ga đến Đại học Thủ đô vào khoảng mười bảy ki lô mét, cô quyết định từ bỏ việc đi bộ đến đó, mà tìm một bác gái nhiệt tình nói giọng Thủ đô để hỏi vị trí của trạm xe buýt. Tô Hòa dẫn hai anh em đang vác theo hai cái túi to đi tìm xe buýt đến Đại học Thủ đô. Cô phải thương lượng với chú lái xe một hồi lâu mới được nhét được chiếc túi to bự vào.
Vốn dĩ xe buýt đã đông, nay lại thêm hai chiếc túi khổng lồ chiếm một lượng lớn diện tích nữa, nên ngay lập tức Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết đã trở thành tiêu điểm của cả xe. Da mặt Lý Kiến Thiết tương đối mỏng, bị mọi người nhìn nhiều mấy cái là mặt đã đỏ bừng lên. Còn Lý Kiều Kiều tính cách mạnh mẽ thì ngược lại, ngay từ đầu cô đã chẳng cảm thấy ngại ngùng, thậm chí còn vênh mặt lên mắng một thanh niên chỉ trỏ bàn tán về cô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.