Chương 107: Lão vinh, ông không biết xấu hổ!



Cáo già Thanh Đại
- Vinh Dự cười tít mắt xua tay,
Hầy, hẹn ăn cơm tối làm gì? Hôm nay cô vừa tới, cứ bỏ tạm hành lý vào chỗ 8nào đã, tôi đợi cô một lát cũng được. Vừa hay hôm nay còn chưa khai giảng, nên cũng không có việc gì bận cả, chiều nay chúng t3a có thể thoải mái nói chuyện với nhau. Còn căn nhà Đại học Thủ đô phân cho cô…


Vinh Dự tỏ vẻ ghét bỏ, bĩu môi:
Đại 9học Thủ đô có thể phân cho cô căn nhà tốt nào được chứ, nếu cô đến Thanh Đại, tôi sẽ phê gấp đôi điều kiện mà Đại học Thủ đô c6ho cô!


Tất nhiên rồi, chỉ cần cô chịu tới Thanh Đại, tôi sẽ phê cho cô hai căn nhà của Giáo sư mà Thanh Đại mới xây. Tuy nó không đến mức xa hoa giàu có, nhưng vẫn tốt hơn không biết bao nhiều lần so với những căn nhà mà Đại học Thủ đô xếp cho Giáo sư.


Lần trước tôi còn nói với Hiệu trưởng Đại học Thủ đô, đừng có suốt ngày bê cái mác biệt thự nhỏ ra lừa người. Căn nhà đó được mấy cân mấy lạng ai chẳng biết? Toàn là những căn nhà nhỏ xây dở từ thời dân quốc, hai năm trước mới được sửa chữa qua loa mà cũng dám nói là biệt thự nhỏ được xây độc lập. Nếu những căn nhà đó của Đại học Thủ đô mà được gọi là biệt thự nhỏ, thì chỗ ở mà Thanh Đại chúng tôi xếp cho Giáo sư phải là biệt thự xa hoa, cao cấp hơn Đại học Thủ đô mấy chục lần!


Bây giờ phải làm gì đây?

Trong đầu cán bộ phòng giáo vụ trống rỗng, anh ta sững sờ đứng trong văn phòng của Tô Hòa, nhìn cánh cửa còn chưa treo bảng tên rồi đột nhiên bừng tỉnh. Anh ta lao ra ngoài văn phòng với một đôi chân nhẹ như đang bay trên Phong Hỏa Luân, Cân Đẩu Vân, hét ầm lên:
Chủ nhiệm khoa, không xong rồi, Phó Hiệu trưởng Vinh lão của Thanh Đại cướp Giáo sư Tô đi rồi. Vinh lão hứa hẹn sẽ cho Giáo sư Tô đãi ngộ gấp đôi Đại học Thủ đô!

Theo Tô Hòa biết, trong đại học có một loại giảng viên đặc biệt - Giáo sư được mời từ bên ngoài, hoặc có thể gọi là Giáo sư thỉnh giảng.
Nếu Thanh Đại thật sự muốn mời cô, thì cô có thể đi làm một Giáo sư thỉnh giảng, ngày thường vẫn lấy việc ở Đại học Thủ đô là chính, điều này vừa không tồn tại vấn đề vi phạm lời hứa, mà cô cũng có cơ hội vẽ tranh lên khoa Y Thanh Đại gần như là tờ giấy trắng này.
Cán bộ phòng giáo vụ tận mắt nhìn Tô Hòa và Vinh Dự vừa nói vừa cười đi ra khỏi văn phòng, cả người anh ta đều lạnh lẽo. Anh ta há miệng thở phì phò, muốn gọi Tô Hòa lại, nhưng nghĩ đến những điều kiện mà Vinh Dự đưa ra, anh ta lại không thể mở lời nữa.
Những điều kiện Vinh Dự nói thật sự quá mê hoặc lòng người. Nếu có cơ hội tương tự đặt ở trước mặt mình, dù anh ta đã làm việc ở Đại học Thủ đô hai năm, rất có tình cảm với Đại học Thủ đô thì anh ta cũng vẫn không hề do dự mà lựa chọn Thanh Đại.
Thân là Dược Hoàng chỉ thiếu một bước nữa là vào đến cảnh giới Dược Đế, cô coi trọng mỗi một lời hứa của mình. Mỗi lời đã hứa thì đều phải thực hiện bằng được. Nếu trước đó cô đã đồng ý với Trần Nhâm là đến Đại học Thủ đô, thì tất nhiên cô sẽ không rời khỏi đây.
Nhưng mà đến Thanh Đại dạy học có liên quan gì với việc rời khỏi Đại học Thủ đô đâu đúng không?
Quả thật vẽ tranh lên một tờ giấy trắng chưa bị người ta thiết lập quy định thì sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc thêu hoa trên gấm. Mà kết quả sau này có được cũng sẽ tốt đẹp hơn.
Vinh Dự hứa hẹn với Tô Hòa xong thì vẫn luôn đợi câu trả lời của cô. Đợi chừng ba, bốn phút, Tô Hòa mới ngẩng đầu lên cười rạng rỡ, nói với Vinh Dự:
Nếu Vinh lão đã có thành ý như vậy, thì tôi tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Thứ Tô Hòa để ý là sự tự do mà đại học có thể cho cô.
Nhưng so với việc tự do, Tô Hòa càng chú trọng sự thành tín.
Quả thật Tô Hòa cảm thấy hơi hứng thú với những gì ông nói. Cô biết khoa Y Đại học Thủ đô đã rất trưởng thành và có tuổi đời, mà khoa Y Thanh Đại vẫn đang trong kỳ khởi bước. Nhưng mà độ mạnh yếu của khoa Y đối với cô cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Thực lực của khoa Y Đại học Thủ đô lớn mạnh hơn nữa thì cũng chẳng có quan hệ gì quá lớn đối với hạng mục cô chuẩn bị nghiên cứu. Thứ mà khoa Y gọi là thực lực
ngang tàng
cũng chẳng giúp đỡ được cô quá nhiều, cùng lắm cũng chỉ là làm việc thuận tiện hơn, số người làm việc vặt giúp cô nhiều hơn thôi. Mà những thứ đó không phải là vấn đề cô quan tâm nhất.
Tô Hòa giả vờ thể hiện vẻ mặt rất ưng ý, cô dùng vẻ mặt khoa trương hỏi Vinh Dự:
Vinh lão, ngài nói thật hay 5giả đấy ạ? Tiền lương, trợ cấp, tiền thưởng, nhà ở… những thứ này đều có thể gấp đôi Đại học Thủ đô sao? Nếu quả thật là vậy thì tôi nên suy nghĩ kỹ càng.

Vinh Dự cho rằng Tô Hòa đã cắn câu, ông lặng lẽ thu lưới.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là khoa Y Thanh Đại vừa mới thành lập đã có một chuyện gia y học giỏi nhất nước tọa trấn, khởi điểm của nó sẽ nằm ở độ cao ngang với Đại học Thủ đô hiện giờ. Hơn nữa, có vẻ như chuyên gia giỏi nhất nước mà khoa Y Thanh Đại lôi kéo được còn tài giỏi hơn, y thuật cao hơn cả chuyên gia vốn có của Đại học Thủ đô!

Anh họ và em họ tôi còn đang đợi trong phòng bảo vệ, lát nữa chúng ta xuống tôi sẽ báo cho hai anh em họ một câu, để họ tìm chỗ ăn trưa trước, sau đó lại đi dạo trong trường, đồ đạc thì cứ gửi tạm ở phòng bảo vệ. Còn chỗ ở thì đợi tôi về rồi lại quyết định.

Vinh Dự liên tục nói được được, nhưng trong lòng thì vui mừng đến mức chỉ thiếu mỗi điều vỗ tay thôi.
Anh ta vừa kêu như thế, hơn nửa số người trong tòa nhà khoa Y đều nghe thấy.
Giáo sư Tô vừa đến khoa Y đã bị Thanh Đại cướp đi.
Chủ nhiệm khoa Y đang ba hoa chích chòe với một đám Giáo sư già rằng tương lai của khoa Y có hy vọng này nọ kia, kết quả chỉ một phút bất cẩn mà lời nói khoác đó đã vỡ tan tành làm ông ngơ ngác.


Cậu nói cái gì? Giáo sư Tô bị Lão Vinh bên Thanh Đại cướp mất hả?


Trần Nhâm vừa lên cầu thang đã nghe thấy tiếng hét long trời lở đất của cán bộ phòng giáo vụ, ông sợ đến mức suýt nữa thì làm rơi cả chiếc cặp tài liệu trong tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.