Chương 111: Giáo sư tô, cô tới khoa kỹ thuật quân sự đi!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1327 chữ
- 2021-12-31 05:39:24
Căn cứ vào tần số ta có thể suy diễn ngược lại khoảng cách lan truyền, đến lúc đó lại căn cứ vào khoảng cách truyền sóng để điều ch8ỉnh, khống chế khoảng cách thực tế giữa hai bên địch và ta. Nếu vũ khí sóng hạ âm mà được tạo ra thật thì chắc chắn sẽ là một đòn s3át thủ có lực sát thương cực lớn.
Trừ điều đó ra, sóng hạ âm còn có lực xuyên thấu rất mạnh, không chỉ xuyên qua được khí9 quyển, nước biển, đất đai, mà còn có thể xuyên qua cả những kiến trúc được cấu thành từ sắt thép, thậm chí là cả xe tăng, tàu chiế6n, tàu ngầm, máy bay gì đó cũng là chuyện nhỏ. Có thể tưởng tượng một phen, nếu vũ khí sóng hạ âm thật sự có thể được nghiên cứu ch5ế tạo ra thì nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của thế giới.
Tất nhiên, cùng với việc nghiên cứu vũ khí sóng hạ âm thì cũng phải nghiên cứu ra biện pháp phòng bị sóng hạ âm. Mà tốc độ nghiên cứu chế tạo biện pháp phòng bị vũ khí sóng hạ âm tuyệt đối không được chậm hơn nghiên cứu vũ khí sóng hạ âm, nếu không sợ là sẽ tạo thành một tai nạn khó có thể dự đoán được, thậm chí còn sẽ gây ra tai họa ngập đầu cho nhân loại.
Tuy tôi biết lời ông nói rất có lý, nhưng Giáo sư Tô là do tôi đánh cược da mặt chạy sang Đại học Thủ đô lôi kéo về, bây giờ ông lại đòi kéo người sang cái
khoa Kỹ thuật quân sự
ban đầu không tồn tại của ông, ông có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Tình bạn bốn mươi năm, uổng rồi!
Con thuyền tình bạn lung lay, chìm rồi!
Tô Hòa nói xong thì cười khẽ. Cô lại bưng chén nước lên uống một ngụm, bỗng nhận ra nước trong chén đã lạnh từ lâu. Cô thấy những người đứng đầu Thanh Đại đều đã ngây ra như phỗng trên ghế, không nói được lời nào thì cũng im lặng.
Qua một lúc lâu sau, Vương Phù - một trong các Phó Hiệu trưởng của Thanh Đại kiêm Giáo sư khoa Cơ khí cuối cùng cũng có động tác. Ông bỏ kính mắt xuống, đặt sang một bên, lấy một chiếc khăn lụa trong túi áo trước ngực ra, vừa nhẹ nhàng lau mắt kính vừa suy ngẫm lời Tô Hòa nói.
Giáo sư Tô, những lời hôm nay cô nói có thể tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài không? Tôi muốn mau chóng xin bảo mật hạng mục này. Những hạng mục có sức ảnh hưởng rất cao với xã hội thế này, Thanh Đại không thể bỏ qua được. Nếu Thanh Đại không làm được, thì có thể giao cho viện Khoa học hoặc là viện Công trình làm. Tình huống gấp gáp, nếu bị đám lang sói bờ bên kia đại dương nghiên cứu ra trước, thì sợ là cơn họa nửa giáp trước sẽ lại xuất hiện.
Lúc này, Vinh Dự còn có cả ý định bóp chết Vương Phù ấy chứ. Việc ông phụ trách là thành lập khoa Y, bây giờ chẳng dễ gì đào được một nhân tài muốn năng lực có năng lực, muốn cốt cách có cốt cách. Mắt thấy nhiệm vụ của ông sắp hoàn thành rồi, kết quả ông bạn thân của ông lại nhảy ra lôi kéo người của ông, thế chẳng phải là vả vào gương mặt già nua này của ông sao?
Vương Phù nhìn Tô Hòa bằng ánh mắt tha thiết:
Giáo sư Tô, nếu tôi thành công xin thành lập khoa Kỹ thuật quân sự, cô có thể đến Thanh Đại không? Chỉ cần cô đến, chức danh Giáo sư khoa Kỹ thuật quân sự chắc chắn sẽ không tuột khỏi tay được! Không phải, không phải, chỉ cần bây giờ cô đến, ngày phê duyệt chức danh Giáo sư khoa Cơ khí năm nay, tôi có thể đảm bảo với cô, chắc chắn sẽ để lại cho cô một vị trí! Cô cảm thấy thế nào? Lúc trước Lão Vinh hứa hẹn cho cô những thứ gì, tôi cũng hứa hẹn cho cô y như vậy!
Vinh Dự nghe vậy thì cười mỉa, ông nghiến răng nghiến lợi nói:
Đừng gọi tôi là Lão Vinh, tôi không quen biết ông!
Chuyện chính gì? Thành lập khoa Y à? Thành lập khoa Y đúng là chuyện chính, nhưng mà tôi cảm thấy bây giờ Thanh Đại có thể thành lập một khoa Kỹ thuật quân sự trước. Khoa Kỹ thuật quân sự nghiên cứu sóng hạ âm, khoa Y nghiên cứu sóng siêu âm, hai bên cùng tiến, cùng nhau lần mò hết mọi bí mật của sóng âm ra. Nghiên cứu của khoa Kỹ thuật quân sự và khoa Y có thể tham khảo lẫn nhau, chứng thực lẫn nhau, nói không chừng khi kết hợp với nhau thì hiệu quả của chúng lại càng mạnh hơn ấy!
Vinh Dự:
…
Vương Phù, tôi nhìn nhầm ông rồi!
Tô Hòa kinh ngạc vì giọng điệu vô tư của Vương Phù, có thể hùng hồn mang suy nghĩ của người khác đi xin thành hạng mục bí mật, còn nói bằng một giọng vô tư như vậy, Vương Phù đúng là người đầu tiên cô gặp được.
Nhưng mà tạo mối quan hệ với các chuyên viên nghiên cứu khoa học thế này cũng có lợi, lòng dạ ngay thẳng, không lo bị người ngáng chân, đâm sau lưng. Mà quan trọng nhất là, hiện giờ Tô Hòa không có sức để nghiên cứu sóng hạ âm… Không nói đến việc cô còn không biết trong trí nhớ của mình có thứ gì đó tương ứng liên quan đến nghiên cứu sóng hạ âm hay không, cho dù có thì cô cũng phải có thời gian đã.
Cho nên sau khi cân nhắc xong, Tô Hòa không hề do dự ném cái đề tài nghiên cứu sóng hạ âm có thể sẽ vượt qua lĩnh vực nghiên cứu khoa học hiện nay mười năm, hai mươi năm cho đám người Vương Phù. Dù sao cô cũng chỉ nói vậy thôi, còn sau này phải nghiên cứu thế nào thì đó là chuyện của đám người Vương Phù.
Nói không chừng cô xáo trộn như vậy, trình độ nghiên cứu khoa học trong nước sẽ xảy ra sự thay đổi về chất, xuất hiện đại sư nghiên cứu khoa học chân chính thì sao?
Nếu đám người Vương Phù thật sự không nghiên cứu được thì cô lại tìm biện pháp khác, tựa như việc nhắc nhở Trần Nhâm dùng
sóng âm
để chữa khỏi chứng bệnh kết sỏi để giúp Vương Phù vượt qua cửa ải khó khăn. Dù sao những thứ này cũng không phải là vấn đề mà lúc này cô nên suy nghĩ.
Vinh Dự nghẹn họng nhìn tình huống đã hoàn toàn mất kiểm soát trước mắt, không kìm nén được mà nhắc nhở đám người Vương Phù:
Chuyện ông muốn xin giữ bí mật hạng mục thì để sau hẵng nói, đừng quên chuyện chính của hôm nay.
Hiện tại điều ông muốn nhìn thấy nhất chính là Tô Hòa từ chối Vương Phù một cách dứt khoát, sau đó khiến Vương Phù phải kinh ngạc!
Một người vui chẳng bằng mọi người cùng vui, một mình ông bị Tô Hòa từ chối thì sao được? Chẳng dễ gì mới nhảy ra một Vương Phù, thế nào Vinh Dự cũng phải kéo cho mình một cái đệm lưng.
Vương Phù, kẻ cuồng nghiên cứu khoa học đáng thương hoàn toàn không nhận ra ông bạn già ông luôn tin tưởng đang có ý đồ đen tối với mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.