Chương 112: Thanh đại các người có biết xấu hổ hay không?


Thấy tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, Vương Phù giải thích:
Ý của tôi là công việc nghiên cứu khoa học thường ngày của 8cô thì vẫn lấy Đại học Thủ đô làm đầu, nhưng mà cũng treo danh ở bên Thanh Đại chúng tôi. Nếu cô có thời gian thì chúng tôi3 chắc chắn sẽ hoan nghênh cô đến Thanh Đại giảng dạy, mặc kệ là khoa Y hay là khoa Kỹ thuật quân sự, chỉ cần cô muốn thì lú9c nào cũng có thể đến được! Nếu cô không có thời gian thì mỗi một học kỳ mở một hai buổi tọa đàm cũng được…



Giáo 6sư thỉnh giảng
vốn là vị trí lý tưởng trong lòng Tô Hòa, nghe thấy Vương Phù đề xuất vậy, cô không hề nói thêm gì nữa, mà 5lập tức gật đầu đồng ý luôn.

Vinh Dự nhìn cả quá trình ấy bằng vẻ mặt lơ mơ.
Hàn Tấn sao có thể như vậy được?
Theo cô thấy thì người có bản lĩnh và năng lực về y dược mà chạy đến khoa Cơ khí mới là lãng phí tài năng thì có?
Nhưng mà có thể được người tri âm thưởng thức, tất nhiên trong lòng Tô Hòa cũng rất vui vẻ. Lại thêm lời Vương Phù nói làm cô muốn từ chối cũng không tìm được lý do, nên đành phải đồng ý.
Vinh Dự:

Không chịu thôi đúng không?
Tô Hòa vừa mới định từ chối, Vương Phù đã nói tiếp:
Khoa Cơ khí chúng tôi cũng tham gia một số hạng mục nghiên cứu động cơ. Sáng nay lúc tôi gọi cho Hàn lão, Hàn lão còn rất đau lòng nói với tôi là Đại học Thủ đô có một nhân tài chuyên động cơ chạy đến khoa Y làm lãng phí tài năng. Tôi nghĩ người đa tài đa nghệ như vậy, chỉ có thể là Giáo sư Tô cô thôi.

Tô Hòa:


Tất cả mọi người ở đây đều là người tinh ranh, ngoài Tô Hòa ra có ai là không biết người đứng đầu Thanh Đại này đang nói đến ai chứ.
Tô Hòa thấy không khí hơi lúng túng thì vội vàng bưng chén lên, xoa dịu không khí:
Vậy thì xin được cảm ơn sự nâng đỡ của Hiệu trưởng và Vinh lão, nếu Thanh Đại coi trọng tôi như vậy, sao tôi có thể phụ lòng Thanh Đại được? Tương lai còn cần Vinh lão chỉ bảo nhiều hơn.

Bàn tay bưng chén rượu của Vinh Dự run lên làm nửa chén rượu đổ hết vào trong thức ăn, ông mở to hai mắt không dám tin nhìn Tô Hòa:
Cô nói gì ơ? Cô… cô đồng ý rồi à?


Vâng, tôi đồng ý.

Tô Hòa trịnh trọng gật đầu.
Phản ứng của Vinh Dự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi ông xử lý xong nửa chén rượu còn sót lại thì lại rót đầy chén cho mình rồi quay sang kính Vương Phù, cười nhạo đối phương:
Lão Vương, ông không được nhé, muốn đào góc tường Lão Vinh tôi à, ông còn phải luyện nhiều hơn nữa!

Lời đề nghị của Vương Phù như một tia sáng đâm thủng làn sương mù bao phủ trên đầu Vinh Dự trong chớp mắt, để ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Vinh Dự lăn lộn, lần mò trong hệ thống hành chính bao nhiêu năm nay, ông đã sớm luyện được bản lĩnh mượn gió bẻ măng rồi. Ông lập tức nói với Tô Hòa:
Giáo sư Tô, cô đừng nghe Vương Phù, ông ấy nói muốn cô đến khoa Kỹ thuật quân sự, nhưng mà khoa đó hiện giờ còn chưa thấy bóng dáng, ai biết đến tận bao giờ mới thành lập được chứ?


Khoa Y chúng tôi thì đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, nửa năm sau là bắt đầu tuyển sinh. Cô đến khoa Y của chúng tôi đi, tôi không cần cô làm Giáo sư thỉnh giảng, cô làm luôn Viện trưởng danh dự của khoa Y đi. Những chuyện vặt vãnh trong khoa thì để người khác xử lý, cô chỉ cần phụ trách cho ý kiến ở những vấn đề quan trọng và góp mặt trong những trường hợp trang trọng là được!

Vương Phù đen mặt cụng ly với Vinh Dự rồi quay đầu lại nói với Tô Hòa:
Dù thế nào thì Giáo sư Tô có thể đến Thanh Đại cũng vẫn là chuyện tốt!


Khoa Y của Thanh Đại bây giờ còn chưa thành lập, văn phòng cũng chưa được dọn dẹp, Giáo sư Tô, cô xem có muốn dừng chân ở khoa Cơ khí trước không?


Trong khoa Cơ khí vẫn còn văn phòng trống, nếu Giáo sư Tô muốn tới, tôi sẽ cho người dọn dẹp ngay, vừa hay cũng tiện cho việc sau này chúng ta thương lượng về sóng hạ âm mà cô nói.

Sao ông lại không nghĩ ra được cái biện pháp tốt như vậy nhỉ?
Tô Hòa chỉ là không bỏ được Đại học Thủ đô, không muốn phản bội ơn tri ngộ của Đại học Thủ đô, nhưng Tô Hòa cũng không nói là không muốn nhận ơn thưởng thức của đại học khác mà?
Vì sao ông cứ phải kéo Tô Hòa vào Thanh Đại, đây có được xem là tự chui vào ngõ cụt không?

Vì tương lai tươi sáng của khoa Y, tôi bỏ đi một cái hư danh
Viện trưởng danh dự
thì có gì mà không thể?

Người đứng đầu thật sự của Thanh Đại nghe xong thì xúc động, ông bưng chén rượu lên nói với Vinh Dự:
Lão Vinh, để tôi kính ông một ly! Nếu tất cả mọi người ở Thanh Đại đều có thể giống ông thì Thanh Đại chúng ta đã không cần phải lo lắng suốt ngày có thể bị Đại học Thủ đô, Phục Đại đuổi kịp và vượt mặt rồi.

Một câu hai ý nghĩa, người đứng đầu thật sự của Thanh Đại này vừa khen ngợi Vinh Dự, vừa cảnh cáo những kẻ không chịu ngồi yên.
Một đám đứng đầu Thanh Đại đang ngồi đây phải thay đổi sắc mặt vì hành động lớn lao đó của Vinh Dự. Phải biết rằng vị trí
Viện trưởng danh dự
của khoa Y này ban đầu là để cho Vinh Dự, không nghĩ tới Vinh Dự vì sinh lòng mến người tài với Tô Hòa mà lại dứt khoát nhường lại vị trí đó cho cô.
Vinh Dự cảm nhận được ánh mắt phức tạp của những người khác, ông thoải mái cười nói:
Mấy người nhìn tôi như vậy làm gì? Lão Vinh tôi là loại người coi trọng danh lợi à? Đối với khoa Y sắp thành lập, có lẽ những kiến thức về hành chính của tôi có thể giúp ích được một chút, nhưng thứ quan trọng mà khoa Y Thanh Đại muốn không phải là hành chính trôi chảy, mà là năng lực thật sự. Tôi là một người bình thường thì sao có năng lực để dẫn dắt khoa Y phát triển lớn mạnh được?


Chẳng bằng nhường vị trí này cho Giáo sư Tô. Con bé là một trong hai mươi mốt chuyên gia y học giỏi nhất nước, có địa vị, danh vọng vượt xa tôi trong giới y học. Mà những phân tích vừa rồi của Giáo sư Tô đối với Thanh Đại và những ý nghĩ đối với việc thành lập khoa Y đều là những thứ tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi tin rằng giao khoa Y cho Giáo sư Tô, chắc chắn con đường tương lai của khoa Y sẽ càng rộng mở hơn!

Sau đó cô ngẫm lại, hiện tại trên người cô đã có bao nhiêu chiếc áo choàng nhỉ?

Chuyên gia y học giỏi nhất nước, Giáo sư khoa Y Đại học Thủ đô,
Viện trưởng danh dự
khoa Y Thanh Đại, Giáo sư khoa Kỹ thuật quân sự Thanh Đại, hiện tại lại thêm một cái danh kẻ ngoại lai không tên tuổi nhưng có văn phòng ở khoa Cơ khí Thanh Đại… Tô Hòa giật mình, chỉ trong thời gian một bữa cơm, cô đã bị Thanh Đại kéo lên thuyền giặc, mà số lượng mũ ở bên Thanh Đại của cô còn nhiều hơn cả bên Đại học Thủ đô!

Từ lời từ chối ngay ban đầu cho đến sự đồng ý miễn cưỡng phía sau, bữa cơm này phải nói là
Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn
!()

() Câu thơ trên có ý là trong hoàn cảnh khốn khó lại tìm được lối đi, cách giải quyết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.