Chương 113: Trách nhiệm và sứ mệnh của đại học
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1421 chữ
- 2021-12-31 05:39:21
Cũng giống như bây giờ, nếu Trần Nhâm thực sự muốn quản chuyện tự do kết bạn của Tô Hòa thì dù ngoài miệng Tô Hòa không nói gì, nhưn8g chắc chắn trong lòng cũng không vui.
Quan hệ giữa hai bên đã xuất hiện vết nứt thì khoảng cách rách hẳn có còn xa sao?
Trần Nhâm cười mỉa, sao ông có thể rơi vào bẫy của Vinh Dự được.
Lão già Vinh, ông đừng có ở đây chụp mũ linh tinh! 9Giáo sư Tô là người của khoa Y Đại học Thủ đô chúng tôi, bữa cơm đầu tiên kiểu gì cũng phải do khoa Y Đại học Thủ đô chúng tôi mời.6 Thanh Đại các người muốn mời cũng không phải không được, nhưng ít ra cũng phải phân biệt rõ quan hệ chính phụ chứ? Hôm nay Thanh Đ5ại làm vậy có phải là quá đáng không?
Còn nữa, sau này ông bớt lấy cái danh
hai trường anh em
ra nói chuyện đi. Thanh Đại và Đại học Thủ đô là hai trường anh em, nhưng mà lần đầu tiên tôi thấy có kẻ đào góc tường nhà anh em, đâm sau lưng anh em đấy.
Giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trao đổi. Trao đổi, trao đổi rồi ông lừa cả nhân tài của Đại học Thủ đô chúng tôi đến Thanh Đại ấy. Tính toán hay quá nhỉ! Tôi thật sự không hiểu đấy, vì sao ông cứ nhìn chằm chằm vào Đại học Thủ đô chúng tôi thế. Những trường có khoa Y nhiều lắm, sao ông không giơ móng vuốt của mình sang những nhà khác đi?
Trần Nhâm tức đến mức muốn xắn tay áo lên đánh nhau luôn, may mà người của Đại học Thủ đô đứng phía sau kéo ông lại, nên trận chiến của các lãnh đạo Thanh Đại và Đại học Thủ đô mới không xảy ra.
Sắc mặt Tô Hòa đột nhiên sầm xuống, cô nghĩ đến một việc, không kìm được mà hỏi Vinh Dự:
Vinh lão, tôi nghe nói kinh phí nghiên cứu khoa học của khoa Y Đại học Long Thành bị cắt, đây không phải là thành quả của ngài đấy chứ…
Trần Nhâm liếc Vinh Dự, cười khẩy.
Cháu nghĩ xem? Vì thành lập một cái khoa Y Thanh Đại mà suýt nữa thì rút hết máu khoa Y của các trường đại học trên cả nước. Cháu nói xem người này có quá đáng không? Đâu chỉ mình Đại học Long Thành, Đại học Xuyên Thục, Đại học Đông Sơn… Chủ nhiệm khoa Y của những đại học đó đã tuyên bố công khai, bọn họ không đội trời chung với khoa Y Thanh Đại rồi, làm khoa Y Đại học Thủ đô chúng ta cũng bị liên lụy theo!
Tô Hòa đã đồng ý yêu cầu gì của Thanh Đại?
Vì sao khi Tô Hòa nhắc tới tương lai của khoa Y Thanh Đại, cô lại có vẻ mặt tươi cười xán lạn như đang nói chuyện nhà mình như vậy?
Trần Nhâm cố kìm nén nỗi kích động muốn xắn tay áo lên đánh nhau với Vinh Dự một trận. Sau khi ông hít sâu mấy hơi, bèn dùng giọng điệu hận rèn sắt không thành thép hỏi Tô Hòa:
Có phải cháu đã đồng ý yêu cầu gì của Thanh Đại không?
Bản thân Vinh Dự cũng thấy đuối lý vì chuyện mình đã làm, bị Trần Nhâm mang ra nói trước mặt Tô Hòa thì nét mặt rất khó coi. Ông hừ một tiếng, không giải thích gì cả.
Ngay khi mọi người ở đây cho rằng Tô Hòa sẽ sinh ra ấn tượng không tốt với Thanh Đại, thì những gì Tô Hòa nói lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Tô Hòa nói như thế này:
Vinh lão, ngài làm rất đúng! Tôi vừa mới phân tích rồi đó, sự phân công về nghiên cứu y học trong nước không đủ rõ ràng, tất cả các đại học đều việc ai nấy làm, trong lúc nghiên cứu không hề trao đổi, cũng không làm được chuyện mỗi nghề có chuyên môn riêng, vậy thì chuyện gặp phải sự loại bỏ của nghề là việc sớm muộn. Dưới tình huống kinh phí có hạn, tất nhiên là nên dùng kinh phí vào nơi cần dùng nhất, dùng chỗ thép tốt nhất vào lưỡi dao.
Vinh quang lớn nhất của những người nghiên cứu khoa học chính là thành quả, nếu không làm ra được thành quả thì có bạn bè khắp thế gian cũng có làm được gì?
Trần Nhâm:
…
Vinh Dự:
…
Sau khi trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi, Vinh Dự không kìm được mà vỗ tay khen hay cho Tô Hòa.
Chỉ thương cho Trần Nhâm và đám người Đại học Thủ đô đi theo ông, lúc này bọn họ đã hoàn toàn lơ mơ.
Trước khi bọn họ đến, rốt cuộc Tô Hòa đã nói những thứ gì với đám
trộm cướp
Thanh Đại này?
Đám người Đại học Thủ đô và Thanh Đại:
…
Biểu hiện của Tô Hòa trước mặt mọi người vẫn luôn không tự ti không kiêu ngạo, cô chưa bao giờ biểu hiện ra dã tâm lớn như vậy cả, hiện giờ đột nhiên nói ra những lời này, quả thực khiến không ít người phải kinh ngạc.
Nhưng mà lại nghĩ lại thì một chuyên gia y học giỏi nhất nước chừng hai mươi tuổi thì có dã tâm cao như vậy cũng là chuyện bình thường.
Đại học không chỉ phải gánh vác trách nhiệm đào tạo nhân tài cho xã hội mà còn nên gánh vác cả sứ mệnh giả quyết những vấn đề khó khăn về khoa học kỹ thuật của quốc gia nữa. Nếu những khoa Y của một số trường đại học không làm ra được thành quả thì chẳng thà hủy bỏ hạng mục, như vậy thì sẽ tốt hơn là cứ chiếm vị trí, lãng phí tài nguyên.
Thứ mà khoa Y Thanh Đại muốn nghiên cứu là thứ mà tất cả các khoa y của trường khác đều chưa từng làm. Sứ mệnh của khoa Y của Thanh Đại là khơi dòng cho lĩnh vực nghiên cứu y học trong nước. Chiếm giữ phần lớn kinh phí nghiên cứu khoa học cũng là chuyện bình thường, ngài không cần tự trách chính mình.
Còn như những trường học kêu gào không đội trời chung đó, đợi khi nào khoa Y Thanh Đại làm ra thành quả rồi, bọn họ cũng phải tranh nhau đến cửa xin làm hòa. Việc vặt vãnh quá nhiều, đứng ở vị trí là nhân viên nghiên cứu khoa học chỉ cần làm tốt việc trong tay mình là được.
Ánh mắt của Trần Nhâm nhìn Tô Hòa lúc này không khác gì đang nhìn một thiếu nữ lỡ bước cả! Ông giống như những người cha mẹ không cảm thấy mình trông chừng con mình cho tốt, trong lòng tràn ngập sự hối hận.
Nếu mà biết trước là đám người Thanh Đại có thể vứt bỏ mặt mũi đi làm những chuyện thế này, thì ông thà rằng tự mình đến Long Thành đón cô. Sau khi đón cô đến thủ đô thì cho người trông nom cả hai mươi tư giờ, muốn ăn cứ việc ăn, muốn uống thì cho uống, nhưng không được cho Tô Hòa tiếp xúc với mấy lão già Thanh Đại không biết xấu hổ này thôi!
Chưa đợi Tô Hòa mở miệng đáp, Vinh Dự đã hầm hừ nói:
Giáo sư Tô đã đồng ý đảm nhiệm chức
Viện trưởng danh dự
của khoa Y Thanh Đại chúng tôi. Hơn nữa, Giáo sư Tô còn đề xuất ý kiến, xây dựng con đường mới sáng tỏ cho khoa Y Thanh Đại chúng tôi! Lão Trần à, ông yên tâm đi, cho dù Thanh Đại chúng tôi thành lập khoa Y rồi thì cũng không cạnh tranh với khoa Y Đại học Thủ đô các ông đâu.
Trần Nhâm càng nghe càng tức giận, trong lòng ông xuất hiện một dự cảm xấu. Có lẽ ông không nên nhắc tới ý tưởng của Tô Hòa trong lúc khảo nghiệm chuyên gia y học giỏi nhất nước cho mấy
con sói già nhưng dã tâm vẫn bừng bừng
bên Thanh Đại này!
Ngay khi Trần Nhâm đã sắp tức đến mức nôn ra máu, Vinh Dự lại đâm thêm một dao tức chết người không đền mạng nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.