Chương 117: TÌNH ĐỒNG HƯƠNG HƠN CẢ HUYẾT THỐNG


Lúc Tô Hòa học ở Trường trung học trọng điểm không phải quá giỏi, mặc dù học sinh có thành tích tốt hơn Tô Hòa không nhiều nhưng không ph8ải là không có, thế nhưng mấy người học sinh kia giờ đang làm gì?

Ngoài Chu Khánh Nam và Tô Hòa thi đậu Đại học Long Thành ra th3ì các học sinh khác đang còn ngồi xổm trong lớp học bổ túc vật vã ôn thi lại!
Ông cụ Tô thì lại nghĩ khác với bà cụ Tô. Ông cụ Tô nghĩ đến đứa cháu gái đột nhiên trở nên đặc biệt kia của mình, lại nghĩ đến đứa nhỏ của thằng hai, thằng ba nhà mình, trong lòng có chút suy nghĩ, đứa cháu gái đầu này có bản lĩnh, mấy đứa nhóc nhà họ Tô hẳn cũng được thơm lây chút may mắn chứ nhỉ?
Ông cụ Tô vui vẻ trong lòng. Ông ta như thấy được cái ngày ánh sáng chiếu qua cánh cửa nhà họ Tô, cái ngày làm rạng danh tổ tông kia.

Lỡ như mấy học sinh được học bổ túc thi được điểm cao hơn Trường Bình thì phải làm sao?

Diệp Quế Chi hối hận tới điên rồi.

Ông bà cụ Tô cũng do dự một hồi, cuối cùng đưa ra một quyết định khó khăn - bọn họ phải
chữa lành
quan hệ với cả nhà Tô Kiến Quốc. Thừa dịp phượng hoàng vàng chưa thoát khỏi sự khống chế, bọn họ phải nhổ vài cái lông của phượng hoàng, nếu không sau này không biết đi đâu mà khóc.
Hàng xóm của nhà họ Tô kiêm mẹ ruột Lâm Trường Bình là Diệp Quế Chi cũng rất hối hận. Lúc bà ta chưa nghe tin Tô Hòa đến thủ đô làm giáo viên đại học thì có chút không phục, cảm thấy chỉ cần đứa con trai bảo bối của bà ta cố gắng thì sẽ thi đậu được đại học tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Đại học Long Thành mà Tô Hòa thi đậu, nhưng khi tin Tô Hòa đến thủ đô làm giáo viên lọt vào tai Diệp Quế Chi thì bà ta đã bị dao động.
Diệp Quế Chi đúng là tin vào con trai của bà ta nhưng không phải dạng tin mù quáng.
Diệp Quế Chi cũng đưa ra quyết định tương tự, bà ta đã chuẩn bị cho việc mất mặt rồi. Chỉ cần có thể lấy được tài liệu mà lớp bổ túc của Tô Hòa đã dùng từ tay Lý Thục Phân cho con trai Lâm Trường Bình xem thì có thể bù lại sự chênh lệch của con trai bà ta với đứa trẻ khác rồi.
Dù sao hai người cũng là hàng xóm, bà ta nhịn nhục chút rồi cố gắng bắt quàng làm họ với Lý Thục Phân thì còn sợ không thể hóa giải được chút mâu thuẫn bé nhỏ này à?
Dưới sự tuyên truyền nhiệt tình của Lý Thục Phân, 9toàn bộ người thôn Tô Gia đều biết Tô Hòa đã làm giáo viên trường Đại học Thủ đô, à không, phải là đến làm Giáo sư ở Đại học Thủ đô.
Còn về phần Giáo sư gì đó rốt cuộc là làm cái gì thì đám người nông dân như họ làm sao mà biết được, nhưng điều này cũng không ảnh 5hưởng chuyện họ đi tuyên truyền cho thôn khác.
Dù sao, phượng hoàng vàng cũng bay từ thôn Tô Gia ra, mặc dù trong lòng người trong thôn có chút đố kỵ với Lý Thục Phân nhưng bọn họ cũng cảm thấy mát mày mát mặt khi đi khoe khoang chuyện này với thôn khác.
Chỗ Tô Hòa đến là thủ đô đấy!
Đó là nơi hội tụ toàn bộ nhân tài khắp cả nước, toàn bộ nhân tài cả nước đến đó nghe Tô Hòa dạy học, con trai bà có gắn tên lửa sau mông cũng chưa chắc đuổi kịp Tô Hòa, chỉ sợ dù có gắn tên lửa cũng không kịp thấy gót chân của Tô Hòa ấy chứ.
Rất nhiều người trong thôn cũng nghĩ như vậy. Ai cũng tính chạy đến nhà họ Tô làm thân, mặc kệ là quan hệ tốt hay xấu, ai nấy đều ra vẻ thân thân thiết thiết mà lôi kéo, cầm tay Lý Thục Phân nói chuyện.
Ban đầu Lý Thục Phân không hiểu suy nghĩ của những người này, trong lòng còn rất vui, nhưng bà không ngốc. Nghe nhiều lời đầy thâm ý như vậy, người ngốc cỡ nào cũng cảm nhận được ý đồ của người đến.
Bà cụ Tô độc tài cả đời sao có thể chấp nhận đứa cháu gái đầy yêu khí chỉ có bề ngoài kia lại tài giỏi như vậy cơ chứ? Đầu tiên là thi đậu đại học, bây giờ là đến thủ đô làm giáo viên!
Mặc dù bà cụ Tô không có văn hóa nhưng điều này không có nghĩa là bà ta không muốn đến thủ đô.

Nếu lúc đấy mình không ngứa miệng, không vì chút chuyện vặt vãnh mà gây sự với Lý Thục Phân thì có thể Trường Bình vẫn có thể theo Tô Hòa học thêm rồi?

Diệp Quế Chi nghĩ đến đây, trực tiếp tát mình một cái. Bà ta hận cái mồm hư hỏng này, tự dưng lại gây chuyện với người ta, giờ thì hay rồi, trực tiếp ném luôn tương lai của con trai mình rồi.
Chỉ có ông bà nội, chú thím và hàng xóm nhiều năm cạnh nhà cũ của Tô Hòa - nhà họ Lâm là không thoải mái trong lòng.
Trong lòng ông bà nội, chú thím của Tô Hòa khó chịu cỡ nào không cần nói nhiều cũng biết, bây giờ cả nhà còn đang
sốc
đây này!
Đông Phương đỏ, mặt trời mọc, tôi yêu Thiên An Môn thủ đô!
Thủ đô là nơi ở trước kia của hoàng đế, phong thủy rất tốt, đứa cháu gái trước giờ chưa lọt vào mắt xanh của bà ta có tư cách gì mà đến thủ đô làm giáo viên chứ?
Diệp Quế Chi biết rõ con trai mình có tài đức gì.
Nhìn khắp toàn bộ thôn Tô Gia, huyện Tế Xuyên thì đứa con trai Lâm Trường Bình của bà ta là một đứa trẻ tốt, nhưng nhìn khắp toàn bộ tỉnh X thì không ít người giỏi hơn con trai bà ta. Vậy nếu nhìn khắp cả nước thì con trai bà ta có là cái gì đâu chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.