Chương 116: Dọa giáo viên phòng giáo vụ


Bên kia, Tô Hòa lại không buồn phiền như vậy. Sau khi cô ra khỏi Thanh Đại, Vinh lão chủ động tìm người dọn nhà giúp cô, còn tr8ực tiếp lái xe ba bánh có bốn chữ
Hậu cần Thanh Đại
đến dưới lầu khoa Y Đại học Thủ đô với suy nghĩ
giúp người giúp đến cùn3g, tiễn Phật đến Tây Phương
giúp Tô Hòa dọn đồ sang nhà ở của giảng viên Thanh Đại.

Còn chìa khóa nhà ở mà Đại học Th9ủ đô đưa cho cô, Tô Hòa hiện tại để tạm trong văn phòng trống không chưa có đồ đạc gì kia. Dù sao bây giờ cô còn chưa đưa bất 6cứ chương trình cụ thể nào cho Đại học Thủ đô, mặc dù đã làm thủ tục nhậm chức nhưng lại chẳng có cái gì, ngay cả khi nào đi d5ạy cũng không biết… Cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà ở nhà do Đại học Thủ đô cấp chứ?
Nhân viên mới đến gãi đầu,
Chắc là không đâu, dù sao cô Tô cũng chưa từ chức ở trường chúng ta, theo lý thuyết thì cô ấy vẫn còn là người của trường chúng ta, chẳng qua ngày mai có nghỉ việc không thì tôi không rõ.

Nhân viên lâu năm thở dài, nói:
Hơn nửa là sẽ đó, cậu cũng thấy rõ xe hậu cần của người ta đến lấy hành lý của cô Tô đi rồi đấy. Lại nói, Thanh Đại cũng biết tận dụng thật đấy, Giáo sư Trần cũng khổ sở tranh đấu với khoa lắm mới kéo được cô Tô tới làm việc, kết quả thế nào? Làm không cho Thanh Đại hưởng.

Một nhân viên lâu năm khác nói chêm vào,
Ai nói không phải chứ? Các cậu không thấy mặt của Giáo sư Trần và Chủ nhiệm khoa lúc về đâu, mặt đen tới mức không thể đen hơn được ấy chứ. Tôi đoán ấy à, mọi người đều mừng hụt rồi.


Nói về thực lực tổng hợp thì Thanh Đại cũng không yếu hơn Đại học Thủ đô là bao đâu, chẳng qua khoa Y của Thanh Đại xây dựng muộn hơn thôi, nhưng mà bước đi của Thanh Đại cũng lớn lắm. Gần đây Thanh Đại đục khoét nền tảng của các đại học khắp cả nước, đào không biết bao nhiêu người tài ở các lĩnh vực rồi. Nói không chừng, sắp tới khoa Y của Thanh Đại cũng có thể sánh vai cùng chúng ta đó, đến lúc hai bên đánh nhau còn không biết ai thắng ai thua đấy.


Mấy người nói xem, hôm nay tiếp xúc với cô Tô thế nào?


Tôi muốn biết tại sao lúc đến cô Tô còn mở miệng đồng ý, tôi thấy lúc cô ấy vào phòng làm việc còn vui vẻ. Kết quả, tôi vừa mới ra ngoài một chút thì cô Tô đã bị người của Thanh Đại đào đi rồi?


Hậu cần Thanh Đại
đâm đau mắt của mọi người.
Đợi đến khi chiếc xe biến mất ở cuối đường, người tài của khoa Y Đại học Thủ đô mới hồi phục tinh thần. Một nhân viên làm việc trên cương vị quản lý hành chính lâu năm lúng túng hỏi nhân viên mới đến,
Cậu nói xem, lần này có phải khoa Y trường mình đã làm việc không công cho người ta không?

Tô Hòa cũng tính rồi, khoảng cách giữa Đại học Thủ đô và Thanh Đại không xa, bên kia có việc thì cô chạy qua đó làm. Nếu bên Đại học Thủ đô có nhiệm vụ cho cô thì cô cũng cố gắng hết sức để hoàn thành, nếu Đại học Thủ đô không có việc gì thì cô sẽ tự do phát huy xây dựng ý tưởng và nền móng cho khoa Y Thanh Đại, dù sao cũng không thể cho cô ngồi không cạp đất mà ăn được đúng không?
Về thế là, chiếc xe đến từ Thanh Đại đưa cả Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều cùng với hai cái túi vải bạt rời khỏi khoa Y của Đại học Thủ đô trong ánh mắt khó hiểu của Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều cùng với rất nhiều cái chỉ trỏ của nhân viên công tác trong khoa Y Đại học Thủ đô.

Tôi đưa danh sách chương trình học cho cô Tô, cô Tô muốn chọn môn năm tín chỉ nhưng những môn đó đều đã được các Giáo sư trong khoa chúng ta chọn hết rồi, không có lớp cho cô ấy. Hơn nữa cô ấy còn trẻ như vậy, nếu như để cô ấy phụ trách một môn nặng về học phần như vậy mà không dạy nổi thì sẽ làm hỏng danh tiếng của khoa chúng ta mất…

Giáo viên phòng giáo vụ nhỏ giọng nói.
Tiếng bàn luận của các nhân viên làm gì thoát khỏi tai của Chủ nhiệm khoa Y cơ chứ? Chẳng qua ông tự mình đến Thanh Đại, biết Phó Hiệu trưởng của Thanh Đại tự mình ra mặt đào người, ông muốn giữ lại Tô Hòa cũng khó lắm, dù sao Đại học Thủ đô không xem trọng Tô Hòa bằng Thanh Đại.

Tiểu Lý, cô gọi những người đã tiếp xúc với cô Tô hôm nay gọi đến đây. Còn nữa, bên nhân sự nhất định phải giữ cô Tô lại, không thể thả người, nếu cô Tô muốn đi thì bảo cô ấy tới tìm tôi nói chuyện.

Chỉ có giáo viên phòng giáo vụ lạnh người, anh lo sợ nói,
Lúc cô Tô xem thời khóa biểu thì có chút không vui.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt như dao găm trên người mình của mọi người, giáo viên phòng giáo vụ càng lo lắng, lập tức nói hết mọi chuyện.

Có phải các cô các cậu có xung đột với cô Tô không? Hay là cô Tô đề nghị gì mà Đại học Thủ đô không thể đáp ứng được?

Lời Chủ nhiệm khoa khiến không ít người rơi vào trầm tư... Nhưng lúc bọn họ tiếp xúc với Tô Hòa thì thấy cô đối xử với mọi người rất bình thường, không có cãi nhau gì cả, vì thế họ có chút lo lắng, không phải mình làm ra lỗi gì chứ? Hơn thế, bọn họ làm việc trong phạm vi công việc của mình thôi mà, đâu làm gì quá vượt quá khuôn phép.
Chủ nhiệm khoa Y Đại học Thủ đô đã quyết định, cho dù Tô Hòa không giúp đỡ khoa Y của trường đi chăng nữa thì cũng phải giữ người lại. Cho dù sau này Tô Hòa không làm ra thành quả nghiên cứu gì thì cũng không sao, nhưng chỉ cần làm được thì không thể thoát quan hệ với Đại học Thủ đô được!
Lát sau, những người từng tiếp xúc với Tô Hòa xuất hiện ở phòng Chủ nhiệm khoa, đối diện với cơn giận của chủ nhiệm.
Chủ nhiệm khoa Y tức muốn chết, ông rất muốn mổ sọ của giáo viên phòng giáo vụ xem coi não anh ta có bị gì không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.