Chương 115: Ra đây đi, máy siêu âm!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1299 chữ
- 2021-12-31 05:39:18
Viện trưởng Tô, đây là chỗ ở mà Thanh Đại chuẩn bị cho cô. Nhà của giáo viên Thanh Đại có ba khu, theo thứ tự là nhà riêng kiểu Tây,8 tứ hợp viện kiểu ta và phòng xép kiểu nhà trọ khép kín mới xây.
Dựa theo lời giao hẹn của cô và Phó Hiệu trưởng Vinh, cô 3có thể chọn hai chỗ ở. Nhưng lúc nãy Phó Hiệu trưởng Vương có dặn, nói ông ấy cũng có giao hẹn với cô, Phó Hiệu trưởng Vinh cho cô b9ao nhiêu chỉ tiêu nhà ở thì Phó Hiệu trưởng Vương cũng có thể cho cô bấy nhiêu. Cho nên cô có quyền chọn bốn chỗ ở, nhưng khoa Kỹ th6uật quân sự mà Phó Hiệu trưởng Vương chuẩn bị lập ra vẫn chưa có chỗ ở cho giảng viên nên chúng tôi chỉ có thể lấy một căn ở bên kho5a Cơ khí, đợi sau này khoa Kỹ thuật quân sự thành lập cô có thể chọn thêm một căn nữa.
Nội tâm của người quản lý phòng ở lúc nói có chút bất lực. Ông làm việc ở Thanh Đại nhiều năm như vậy mới được chia cho một căn phòng nhỏ 60 mét vuông, thế mà Tô Hòa vừa đến Thanh Đại đã được hai vị Phó Hiệu trưởng tặng cho bốn căn phòng ở, lại là phòng có diện tích to nhất, bố cục tốt nhất, hướng đón ánh sáng tốt nhất mới ghê chứ!
Trần Nhâm không hiểu tại sao lúc trước Tô Hòa và mình nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, sao vừa mới ăn cơm với người của Thanh Đại, tính ra cũng chỉ mới ba bốn tiếng đồng hồ, mới nói qua nói lại hai ba câu thôi mà Tô Hòa đã chạy sang phía Thanh Đại là thế nào?
Không lẽ phía Thanh Đại đã hứa cho Tô Hòa cái gì?
Trần Nhâm càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn. Ông đen mặt đi về phòng làm việc, xem lại một lượt những kiến nghị để chỉnh sửa mà Tô Hòa đã đưa ra cho mình từ trước giờ, càng nhìn càng phát hiện những phương pháp này rất khả thi, chẳng qua hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng lớn.
Đúng là, so sánh giữa người với người khiến người ta tức chết mà!
Tô Hòa thật sự ngạc nhiên. Cô cứ cho những lời đó của Vinh Dự chỉ là lời nói gió thoảng bên tai thôi, không nghĩ nó là lời nói thật. Mà những lời hứa hẹn của Vương Phù, cô nghĩ đó cũng chỉ là nói cho có thôi, không ngờ hai vị Phó Hiệu trưởng của Thanh Đại này lại không hề không chơi!
Đây là bốn căn phòng đó!
Vinh lão, ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để báo đáp Thanh Đại. Nếu lúc trước chúng ta nói đến sóng siêu âm rồi thì trong nửa năm nay tôi nhất định sẽ đưa ra một số ý tưởng liên quan đến sóng siêu âm, bởi vì nửa năm sau là lúc mà khoa Y của Thanh Đại chính thức tuyển sinh.
Ra đây đi, máy siêu âm!
Vinh Dự vui sướng khi nghe thấy Tô Hòa tự tin như vậy, ông nói một câu mà tự khiến mình khó ăn ngủ ngon yên trong nửa năm tới.
Vậy tôi không khách sáo nữa, không biết các căn phòng này cách Thanh Đại có xa không? Nếu không xa thì chiều nay tôi sẽ vào ở luôn, đêm nay tôi còn chưa có chỗ ở đâu đấy!
Tô Hòa hỏi.
Nhân viên quản lý chỗ ở trả lời ngay,
Không xa, căn mới xây trong này cách đây gần nhất, ở ngay khu nhà cán bộ bên trường, cách cổng chính không xa, cách sinh hoạt của sinh viên có một hòn non bộ thôi, đi khoảng chừng mười lăm phút.
Hai căn còn lại tuy xa hơn một chút nhưng đều ở cạnh Thanh Đại. Tứ hợp viện kiểu ta thì nằm ở phía Tây, đi ra khỏi cửa Tây rồi đi mấy ngõ là đến, căn mà Viện trưởng Tô được phân là căn to nhất ở cuối ngõ thứ ba. Trong căn lớn này bao gồm ba căn nhỏ, là nhà cũ từ thời tiền Thanh, nhưng an ninh rất tốt. Ngõ nhà cô có hai gia đình nữa, một là của Giáo sư Tô, cùng họ với cô, là giảng viên khoa Luật, người khác là Giáo sư Lư Nguyệt Hồng của khoa Hóa trường chúng ta. Tính cách của họ rất dễ gần, cô không cần phải lo lắng gì cả.
Nếu cô Tô đã nói thế thì tôi cũng sẽ cố hết sức mà giúp đỡ. Mặc kệ là mặt nhân lực hay là kinh phí nghiên cứu khoa học, hay là thiết bị của phòng thí nghiệm đều được hết, cô Tô có thể yên tâm! Chỉ cần cô Tô nắm chắc thì dù vấn đề nhiều cỡ nào, Thanh Đại cũng giúp được cô hết!
Lại nói đến những người của khoa Y Đại học Thủ đô hùng hổ đi đến Thanh Đại hỏi tội đều bị Tô Hòa vả vào mặt, tức giận đi về. Sau khi về Đại học Thủ đô cũng không vui vẻ gì, mặt ai cũng khó chịu, trong đó, Trần Nhâm là khó chịu nhất.
Căn nhà độc lập kiểu Tây thì ở phía Bắc, chỗ đó có công viên và hồ nhân tạo, nói chung là tốt lắm. Điểm không tốt duy nhất là xung quanh có mấy miếng đất đang quy hoạch, bảo là đang trong quá trình phá dỡ để xây lại khu mới gì đó… Tôi không rõ chuyện này lắm. Có điều, những căn nhà kiểu Tây đó thuộc khu được giữ gìn và bảo vệ, không nằm phạm vi phá dỡ nên cô có thể yên tâm ở, chỉ là lúc thi công có chút ồn, có thể sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, nhưng cũng chỉ làm trong tầm một hai năm thôi. Đợi một thời gian nữa, bên kia xây xong thì sẽ rất náo nhiệt, trước mắt tôi kiến nghị cô nên ở nơi khác, đợi bên kia phát triển thì hãy chuyển sang ở.
Tô Hòa coi như cũng hiểu được chỗ ở mà Thanh Đại phân cho mình như thế nào, trọng trách trên vai cô cũng nặng hơn rất nhiều.
Thanh Đại đặt nhiều niềm tin và kỳ vọng vào cô như vậy thì cô không thể phụ lòng họ được rồi.
Nhĩ báo thần, đánh giá giúp tôi một chút, nếu lấy bốn căn này thì ba mươi năm sau bán được bao nhiêu tiền?
Tô Hòa truyền âm cho Nhĩ báo thần.
Nhĩ báo thần trả lời ngay lập tức,
Nếu giá nhà không tăng thì khoảng bảy chục triệu, nếu tăng giá chắc được một trăm ba chục triệu.
Tô Hòa:
…
Hàng chục, hàng trăm, hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn, hàng triệu, hàng chục triệu, hàng trăm triệu, trăm triệu là bao nhiêu số không ấy nhỉ?
Bảy số hay tám số?
Bởi vì quá kích động nêu đầu cô lâm vào trạng thái đơ máy, nhưng cái này không quan trọng. Tô Hòa biết vào ba mươi năm sau, bốn căn này sẽ có giá rất cao là được rồi.
Nếu nói theo cách đơn giản thì việc nghiên cứu khoa học cùng với nấu một món ăn không có gì khác nhau cả.
Lúc không biết thực đơn, nếu muốn nấu một bàn đồ ăn ngon, đẹp mắt thì phải chọn nguyên liệu tốt nhất, sau đó chọn gia vị rồi mới bắt đầu tìm cách nấu, không thể thiếu bước nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.