Chương 122: NGHÈO KHÓ HẠN CHẾ SỨC TƯỞNG TƯỢNG


Bà cụ Lý kinh ngạc, Lý Vệ Quân tức giận, Miêu Xảo Trân hò hét cổ vũ trợ oai cho mẹ chồng và chồng, cả nhà hùng hổ chắn trước c8ửa nhà họ Tô.

Sức chiến đấu của bà cụ Lý đang nổi giận đùng đùng tăng mạnh, chắn cửa nhà bà cụ Tô và ông cụ Tô, chống3 nạnh đứng ở cửa ra vào mà mắng chửi, mắng được khoảng mười lăm phút mà không lặp lại một câu nào.

Sau khi bị Lý Thục9 Phân điên cuồng trút oán hận thì ông cụ Tô và bà cụ Tô liền đổ bệnh, không biết là bị Lý Thục Phân mắng đến nỗi đổ bệnh hay 6là vì Tô Kiến Quốc thờ ơ, không quan tâm mà sinh bệnh.
Vì thế mà bà cụ Tô, người có sức chiến đấu không kém bà cụ Lý,5 nghe thấy tiếng mắng giống như súng liên thanh của bà cụ Lý xong mà chỉ có thể nằm trên giường yếu ớt rên hừ hừ, không thể nói được một câu đầy đủ, còn ông cụ Tô chỉ là người không có sức chiến đấu…
Hai chị em dâu Lý Cúc Hoa và Trương Quế Bình muốn đứng ra cãi nhau, nhưng chỉ cần nghĩ tới năng lực của Tô Hòa thì bọn họ lại rất sáng suốt mà lựa chọn đóng cửa giả chết… không chọc vào được chẳng nhẽ còn không biết trốn à?
Sự thật chứng mình, chiến lược
miễn chiến
của nhà họ Tô vô cùng chính xác. Bà cụ Lý đứng ở cửa ra vào mắng một hơi mười lăm phút không ngừng nghỉ, nhưng lại không thể khiến một người đi ra. Lúc này, bà đã miệng đắng lưỡi khô nên đành ngừng lại, chưa thỏa mãn mà rời đi.
Lý Vệ Quân nhìn Tô Kiến Quốc, suy nghĩ một lúc, ông cảm thấy mẹ ông nói có lý.
Lý Thục Phân gả cho Tô Kiến Quốc nhiều năm như vậy, nhà bọn họ từng tiếp xúc với nhà họ Tô không ít lần, làm sao có thể không biết mẹ Tô Kiến Quốc có đức hạnh như thế nào chứ.
Tô Kiến Quốc nghe mà chẳng hiểu gì:
Mẹ, mọi người mau tìm Thục Phân đi chứ. Chân này của con không đi được rồi, vừa rồi bọn con chỉ cãi vã vài câu mà cô ấy đã bỏ đi rồi, muốn ngăn cũng không ngăn được!


Mấy chuyện này là thế nào… không phải như thế!

Tô Kiến Quốc trăm miệng không thể bào chữa được gấp đến sắp khóc rồi, ông cố gắng hết sức giải thích mới khiến bà cụ Lý và Lý Vệ Quân miễn cưỡng tin một chút. Bà cụ Lý quyết định:
Vậy tạm thời không tính toán với anh. Tìm Thục Phân trước đã, sau đó chúng ta lại tính cả nợ mới nợ cũ!

Nhưng, phải đi đâu tìm Lý Thục Phân đây?
Tô Kiến Quốc cắn chặt hàm răng, vươn tay ra với Lý Vệ Quân, nói:
Đỡ em với, hình như chân em lại vỡ ra rồi…

Lúc bà cụ Lý vào cửa, lại bắt gặp hình ảnh Lý Vệ Quân đỡ Tô Kiến Quốc lên giường, còn rót nước cho ông thì tức điên lên.

Lý Vệ Quân, rốt cuộc anh đứng bên nào? Thằng đàn ông bội bạc này đã vứt bỏ em gái anh để cưới vợ bé rồi. Anh lại còn rót nước cho nó uống? Cuống họng mẹ anh sắp câm đến nơi thì anh không biết rót?

Tô Kiến Quốc tuyệt đối không thể nói lý do ông và Lý Thục Phân cãi nhau là vì ông không muốn để lại căn nhà này cho nhà họ Lý.

Ai là mẹ anh!

Sau khi vô thức phản bác một câu thì bà cụ Lý lại sửng sốt:
Anh nói gì? Thục Phân chỉ cãi nhau với anh vài câu đã bỏ đi rồi? Không phải bố mẹ anh tham tiền của con bé Hòa, đem đi xây nhà cho hai đứa em của anh, còn muốn cưới vợ bé cho anh sao?

Lý Vệ Quân thấy tình huống không ổn liền thức thời đưa cốc tráng men cho bà cụ Lý, sau đó lại rót thêm một cốc tráng men cho Tô Kiến Quốc, giải thích với bà cụ Lý:

Mẹ, chúng ta không thể chỉ nghe lời người ngoài được… Thế nào cũng phải nghe Kiến Quốc giải thích một chút chứ. Mẹ cũng biết lời đồn đáng sợ như thế nào còn gì. Lúc ấy mấy người kia bôi đen Thục Phân như thế nào? Những lời bọn họ nói sao có thể tin hết được?

Bà cụ Lý lập tức kinh sợ bởi bản tính
gió chiều nào theo chiều nấy
của Lý Vệ Quân, suýt chút nữa phun hớp nước chưa kịp nuốt lên mặt Lý Vệ Quân.
Diện tích nhà ở không nhỏ, một phòng khách, bốn phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh và hai ban công. Nhưng nhà này rất mới, ngoại trừ phòng trống, tường màu trắng sáng, vòi nước và bồn cầu đã được lắp đặt ra thì chỉ còn lại mấy chiếc giường gỗ.
Tô Hòa chọn đại một gian phòng hướng mặt trời, dặn hai anh em Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều tự chọn gian phòng cho mình xong thì khóa cửa lại, dẫn hai anh em đang hưng phấn đến nhảy cẫng lên kia đi mua sắm.
Mặc dù Thanh Đại có phân nhà cho, nhưng dù sao cũng chỉ là phòng xây thô, trang hoàng sơ qua, bên trong không bày biện gì cả, ngay cả bóng đèn trên chiếc đui đèn kia còn là nhân viên hậu cần của Thanh Đại chủ động đem tới.
Đặt mạnh cốc tráng men lên bàn, bà cụ Lý mở to mắt có thể sánh ngang với chuông đồng. Hỏi Lý Vệ Quân:
’Ý anh là mẹ anh bị người ta dắt mũi nên mù rồi?


Có phải thế không?


Lý Vệ Quân, anh giỏi lắm rồi. Bây giờ còn giải thích cho cái thằng Trần Thế Mỹ này? Nếu những người kia nói sai thì sao cái bà già họ Tô như hổ sói lại có thể ngừng công kích, rụt đầu trong nhà ngay cả rắm cũng không dám đánh hả? Nếu không phải bị bà đây chọc đúng chỗ đau thì bà già kia sớm đã giương nanh múa vuốt đạp cửa ra đánh nhau với bà đây rồi!

Lý Vệ Quân buồn rầu.
Đến tận lúc vào cửa, Lý Vệ Quân vẫn chưa nghĩ ra phải hỏi Tô Kiến Quốc như thế nào, kết quả vừa cúi đầu đã nhìn thấy Tô Kiến Quốc đang ôm chân ngã ngồi trên đất, mặt mày xám ngoét, gân xanh nổi đầy trên trán, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Kiến Quốc, chú sao thế?
Lý Vệ Quân thấy dáng vẻ của Tô Kiến Quốc như vậy thì giật mình kêu lên.
Bà cụ Lý được Miêu Xảo Trân và Lý Vệ Quân đỡ bước vào cửa nhà mới của nhà họ Tô.
Lúc vào cửa nhà họ Tô, bà cụ Lý vốn định tự mình ra trận tranh luận phải trái với Tô Kiến Quốc, nhưng cuống họng của bà sắp bốc khói rồi, nên đành nhìn Lý Vệ Quân, sai ông ra mặt cho Lý Thục Phân.
Quan hệ giữa Lý Vệ Quân và Tô Kiến Quốc coi như khá tốt, đương nhiên không thể oán hận Tô Kiến Quốc như bà cụ Lý oán hận ông cụ Tô và bà cụ Tô, nhưng ông vẫn phải ra mặt cho Lý Thục Phân, vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc đó, Lý Thục Phân đã đứng trên địa phận Long Thành. Hỏi thăm suốt dọc đường đi, cuối cùng bà cũng tìm được nhà ga Long Thành. Sau khi mua được tấm vé ghế cứng thì bà ôm bọc quần áo lên xe lửa mà trong lòng nơm nớp lo sợ.
Thủ đô, khu tập thể giáo viên công nhân viên chức Thanh Đại.
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của nhân viên hậu cần Thanh Đại, ba người Tô Hòa, Lý Kiến Thiết, Lý Kiều Kiều thành công chuyển vào nhà ở kia.
Sau khi nghe ngóng qua một chút, nhóm Tô Hòa tìm đến nơi náo nhiệt nhất thủ đô. Từ những đồ dùng cơ bản trong nhà đến bát đũa, nồi, bếp dùng hằng ngày rồi chăn đệm đồ rửa mặt… Chỉ cần cảm thấy món đồ hơi có tác dụng, Tô Hòa đều mua không chút do dự. Tác phong này phải gọi là hào phóng vô cùng, khiến hai anh em Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều nhìn không chớp mắt.


Anh, anh nói xem rốt cuộc trong túi kia của chị họ có bao nhiêu tiền. Em tính sơ sơ thôi cũng đã thấy tiêu hết hơn nghìn tệ rồi!
Lý Kiều Kiều nhìn chằm chằm bọc nhỏ bên hông Tô Hòa, nói thầm.

Lý Kiến Thiết lắc đầu:
Sao anh đoán được, nhưng mà phượng hoàng vàng nhà cô của chúng ta thật sự có tiền. Em nói mấy cái giường gỗ mới mua kia, một cái đã hơn ba trăm tệ rồi. Ôi, anh thấy trong phòng kia vốn có một cái giường sắt đơn đã là tốt lắm rồi, đâu nhất định phải mua gỗ thật gì đấy, vừa nặng vừa đắt. Em nói xem, ngoại trừ đẹp mắt ra thì có tác dụng gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.