Chương 123: MÔN MÀ TÔ HÒA MUỐN DẠY


Tô Hòa dẫn Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều lượn qua lượn lại khắp các cửa hàng, không chỉ càn quét những phẩm cần thiết hằng ngày mà8 còn mua thêm mấy bộ quần áo cho bọn họ.

Bởi vì, cách ăn mặc của anh họ và em họ này của cô trông quá mức bần hàn. Hai ng3ười họ đi đến đâu là cái phong cách ăn mặc quê một cục không hợp với không khí thủ đô lập tức đập thẳng vào mặt. Dù là ở đâu cũng9 có thể trở thành trung tâm tầm ngắm.

Khi Tô Hòa chọn xong đồ thì cũng đã hơn tám giờ tối. Sau khi hẹn xong thời gian gia6o mấy món đồ dùng trong nhà kích thước vào ngày mai thì trong tay mấy người Tô Hòa chỉ mang theo một chút đồ như là quần áo, chăn5 đệm, cùng với những món đồ lặt vặt như vật dụng hằng ngày. Nhưng dù là thế thì cũng khiến nhóm ba người mệt rã rời.
Dù bây giờ trên danh nghĩa Tô Hòa vẫn còn ở khoa Y Đại học Thủ đô, nhưng người ta đã ở trong khu tập thể giáo viên công nhân viên chức Thanh Đại, vừa nhìn đã có thể nhận ra thân sơ xa gần.
Nhân viên phòng giáo vụ đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Tô Hòa từ chối, định bụng sẽ bám riết không buông thêm một tiếng đồng hồ. Không ngờ Tô Hòa lại không từ chối câu nào, đã thế lại còn rất thông cảm cho mình mà chọn môn
Chẩn đoán lâm sàng
gồm ba học phần. Đồng thời, cô cũng đưa ra ý kiến của bản thân.

Môn
Chẩn đoán lâm sàng
không phải cứ học tốt lý thuyết là có thể thực hành được. Nếu trưởng khoa cho tôi quyền đưa ra ý kiến thì tôi sẽ đưa ra một cái. Tôi yêu cầu môn
Chẩn đoán lâm sàng
sẽ mở thêm môn thực hành tương ứng. Môn thực hành sắp xếp hai học phần là được, nhưng địa điểm lên lớp của môn thực hành này không phải là lớp học, mà là từng phòng khám bệnh của bệnh viện.


Ngoại trừ cái đó, tôi còn có yêu cầu là phân
Chẩn đoán lâm sàng

Thực hành chẩn đoán lâm sàng
vào môn học bắt buộc của sinh viên y. Thân là một bác sĩ, phải chữa bệnh cho bệnh nhân thì nhất định phải chẩn đoán chính xác nguyên nhân bị bệnh của bệnh nhân thì sau đó mới có thể kê thuốc đúng bệnh.


Thuốc có ba phần độc. Nếu ngay cả nguyên nhân bị bệnh cũng không chẩn đoán được đã kê thuốc linh tinh, vậy thì khác gì với đầu độc. Còn nữa, về phương thức khảo sát chương trình học cũng phải làm theo yêu cầu của tôi, phân thành hai phần thi viết và thi vấn đáp, mỗi loại chiếm năm mươi phần trăm tổng điểm.


Thi viết để khảo sát trình độ nắm vững kiến thức cơ bản. Thi vấn đáp để khảo sát năng lực chẩn bệnh thực tế của sinh viên. Hơn nữa ở môn học này, tôi không có khái niệm xuất sắc, tốt, trung bình và đạt tiêu chuẩn. Chỉ có đạt hoặc không đạt, người có thành tích cuối cùng đạt chín mươi điểm thì coi là đạt. Người không đạt được chín mươi điểm thì coi như là không đạt.

Giọng nhân viên phòng giáo vụ khoa Y Đại học Thủ đô mang theo nghẹn ngào, cả người phải lảo đảo ngả đến mấy lần mới đứng vững được, Tô Hòa thấy thế thì rất sợ người này ở lì trước cửa nhà cô.
Tô Hòa vừa mở cửa vừa thắc mắc hỏi:
Sao anh lại đến đây? Mau vào nhà đi. Thanh Đại mới phân nhà này xong, ngay cả đồ nấu nước cũng không có. Anh cứ nói thẳng xem rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi còn chưa dọn phòng nữa, nên không tiện giữ anh lại.

Nhân viên phòng giáo vụ quan sát kết cấu căn phòng dựa vào ánh sáng của đèn đường bên ngoài cửa sổ hắt vào, không nhịn được mà so sánh căn phòng nhỏ do Đại học Thủ đô phân cho mình, sau đó… anh ta càng lúc càng thấy tức ngực.

Giáo sư Tô, chắc là cô quên rồi. Hôm nay cô chưa nói cô muốn dạy chương trình học như thế nào với tôi đâu! Tôi hỏi trưởng khoa rồi. Trưởng khoa nói ở phương diện dạy thay thì khoa sẽ bật đèn xanh cho cô, hễ cô chọn chương trình học nào thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp nhịp nhàng.


Nếu cô cảm thấy cách sắp xếp chương trình học trong khoa có chỗ nào không ổn thì cũng có thể đưa ra ý kiến với chúng tôi. Phía chúng tôi sẽ trình báo kiểm tra với tốc độ nhanh nhất. Chỉ cần phía trên phê duyệt thông qua thì phòng chúng tôi chắc chắn không vướng bận gì…

Nhân viên giáo vụ tha thiết nhìn Tô Hòa, sợ cô từ chối.
Một ngày mệt mỏi bôn ba cộng thêm chưa ăn cơm tối, nên lúc trở về khu tập thể giáo viên công nhân viên chức Thanh Đại, chân của Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết đều mềm nhũn cả ra, phải vịn lan can cầu thang mới bò lên được.
Vừa ra khỏi cầu thang, một cái bóng đen như mực đứng phắt dậy, cả người run rẩy, như bị động kinh vậy.

Giáo sư Tô, Cuối cùng cô cũng về rồi...

Nhân viên phòng giáo vụ nghẹn lời, anh ta không nhịn được mà cảm thấy may mắn, may mà mình sinh sớm mấy năm, nếu không ngộ nhỡ để anh ta gặp được một vị giáo viên
có mưu đồ khiến sinh viên không tốt nghiệp được
như Tô Hòa thì e là bây giờ anh ta sớm đã về nhà nuôi lợn rồi.


Giáo sư Tô, cô xem có phải điều kiện quá khắt khe không… Dù sao tài năng trời cho của sinh viên khác nhau, dù đều cố gắng học tập, nhưng những thứ học được và kết quả nhận được cũng sẽ khác nhau. Chín mươi điểm mới coi là đạt thì hơi làm khó sinh viên rồi…
Nhân viên phòng giáo vụ dè dặt nói.

Tô Hòa cười lạnh, nói một câu mà làm nghẹn chết luôn nhân viên phòng giáo vụ:
Sinh viên có thể thi đỗ Đại học Thủ đô thì sao tài năng có thể kém được? Bây giờ bọn họ bị làm khó trong trường cũng còn hơn sau này hành y làm chết người, thân bại danh liệt bị người nhà bệnh nhân đuổi theo đánh chết!


Nghe Tô Hòa dọa thế, mồ hôi lạnh trên trán của nhân viên phòng giáo vụ liền túa ra như tắm. Anh ta liên tục nói đúng, sau khi nói thêm vài câu với Tô Hòa thì nhanh chóng lấy cớ chuồn mất.

Ra khỏi khu tập thể giáo viên công nhân viên chức Thanh Đại, vị nhân viên phòng giáo vụ thở dài một hơi, nhìn căn phòng sáng đèn trên đỉnh đầu, thầm thì:
Đúng là một kẻ hung ác. Nếu đề nghị của cô được khoa tán thành thì e là sinh viên khoa y đều không có đường sống mất… Về sau phải làm công tác giáo dục tâm lý vững vàng trong khoa thật tốt, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện nhảy lầu thì hậu quả khó mà lường được.


Từ lúc nhân viên phòng giáo vụ vào đây, Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều rất biết ý mà về phòng thu dọn đồ đạc, nghe thấy người kia rời đi thì lúc này mới đi ra. Đề nghị của Tô Hòa không chỉ khiến nhân viên phòng giáo vụ kinh ngạc, mà ngay cả Lý Kiến Thiết và Lý Kiều cũng vô cùng kinh hãi.

Lý Kiều Kiều xoa bụng, buồn rầu nói:
Sớm biết thế này thì vừa rồi có gãy lưng em cũng phải cõng bếp ga về. Bây giờ muốn hâm lại bánh mà mẹ em chuẩn bị trước cũng không có cái mà hâm. Bánh vừa cứng vừa lạnh, cắn một miếng thì chỉ có nước rụng răng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.