Chương 124: RẤT THẤT VỌNG VỀ ĐẠI HỌC THỦ ĐÔ
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1383 chữ
- 2021-12-31 05:39:31
Sau khi Tô Hòa, Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều đi thì có hai ba người mặc áo khoác đen đến. Không biết những người kia lấy 8được chìa khóa phòng từ đâu mà hiên ngang bước vào phòng, dạo bên trong một vòng rồi nhét mấy thứ màu đen nhỏ bằng hộp di3êm vào mấy chỗ khuất, sau đó lục lọi trong túi xách Tô Hòa mang đến, nhưng không tìm được đồ muốn tìm, lúc này mới lén lú9t rời đi.
Lý Kiến Thiết càng lúc càng xem thường suy nghĩ này của Lý Kiều Kiều:
Thứ em nói khác gì cửa hàng bách hóa đâu? Đừng suốt ngày nghĩ những thứ không có tác dụng. Qua hai ngày tới, dọn dẹp ổn định xong thì em mau mau đi khắp thủ đô, xem tất ở thủ đô như thế nào, đừng giống con khỉ xuống núi nhặt ngô, nhặt cái nào ném cái đấy.
Lý Kiều Kiều thấy tủi thân vô cùng, bèn tìm Tô Hòa làm chỗ dựa cho mình:
Chị họ, chị xem anh ấy kìa, sao anh ấy có thể nói em như thế chứ? Cửa hàng tổng hợp lớn mà em nghĩ đến có thể giống cửa hàng bách hóa sao? Người bán hàng nào trong bách hóa cũng vênh lên tận trời, hận không thể chọc lỗ mũi lên bầu trời ấy chứ. Nếu không phải đồ trong cửa hàng bách hóa đầy đủ nhất thì em thấy chả ma nào đến mua lâu rồi. Nếu em mà kinh doanh một cửa hàng bách hóa thì chắc chắn sẽ dạy dỗ mấy nhân viên bán hàng hếch mũi lên tận trời kia, để bọn họ phải điềm đạm xởi lởi như bà bán mì vừa nãy!
Trần Nhâm nhìn chằm chằm Tô Hòa, giọng khàn như kéo vỡ ống bễ():
Tô Hòa, cô vào ở trong khu tập thể giáo viên công nhân viên chức của Thanh Đại, có phải đã quên hẳn chuyện mình đến Đại học Thủ đô làm thủ tục nhậm chức rồi không?
() Ống bễ: một đồ dùng để thổi hơi vào một lò nung kim khí cho tan ra, trong bếp lò ngày xưa có, dùng để tạo gió.
Ăn xong một bữa mì, ba người Tô Hòa, Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều cố gắng đi về thật chậm, tiện thể dạo chơi, ngắm cảnh đêm Thanh Đại.
Đột nhiên Lý Kiều Kiều nói:
Chị họ, chị nói xem chúng ta có thể mở một cửa hàng lớn, giống như chợ ở chỗ chúng ta, bày hết tất cả các mặt hàng chung với nhau, khách muốn mua cái gì thì mua cái đó không? Như vậy thì tiện biết bao, đỡ phải đi xa thế này, mệt sắp chết rồi!
Tô Hòa thản nhiên:
Chưa, nhưng việc tôi nhậm chức ở Đại học Thủ đô và vào ở trong khu tập thể giáo viên công nhân viên chức Thanh Đại thì có gì không ổn? Ai quy định tôi chỉ có thể đến Đại học Thủ đô làm việc mà không thể đến Thanh Đại làm?
Trần Nhâm bị Tô Hòa hỏi khó, đúng thật là không có quy định như vậy, nhưng hiếm có người nào lại làm chuyện
bắt cá hai tay
thế này. Cái hành vi trước giờ luôn bị mọi người xem thường lại bị Tô Hòa nói thẳng thừng ra như thế khiến Trần Nhâm không biết phản bác ngay như thế nào.
Miệng Lý Kiều Kiều nhét đầy mì, lúng búng nói với Tô Hòa:
Chị họ, chị đừng để ý anh ấy. Anh ấy là như vậy đấy, quan tâm đồ ăn nhiều hơn bất cứ thứ gì khác. Ôi, mì này thơm quá, ngon hơn mẹ em làm không biết bao nhiêu lần. Đến thủ đô mà có thể ăn một bát mì như thế này cũng đáng rồi!
Bà bán mì bưng một đĩa dưa góp đến, cười nói:
Nếu cháu thích ăn thì tới sạp hàng này của bà nhiều hơn nhé. Bà thêm mì cho cháu! Cháu ăn thử dưa muối này xem, con dâu bà làm phụ đấy. Muối bằng phương pháp ướp gia vị đến từ Đông Bắc đấy. Ngon hơn dưa muối ở thủ đô này nhiều.
Tô Hòa gắp thử một miếng dưa muối, khẽ gật đầu:
Ngũ Nhân Tương Đinh() này thật sự ngon.
() Ngũ Nhân Tương Đinh: món ăn đặc sản của một tỉnh phía bắc Trung Quốc, ăn kèm với cơm. Bao gồm củ cải trắng, đậu hà lan, hạt hướng dương, vừng trắng thái hạt lựu, trộn với các loại gia vị.
Bà bán mì thấy Tô Hòa nếm cái liền nhận ra được loại dưa muối này, hai mắt tức thì sáng lên, lấy ra ngay một túi đựng thức ăn ra, có lòng gói một bọc Ngũ Nhân Tương Đinh cho Tô Hòa, còn dặn dò:
Cháu cũng từ Đông Bắc tới đúng không? Sau này thường xuyên tới chỗ này của bà ăn mì nhé, đảm bảo đủ Ngũ Nhân Tương Đinh cho cháu ăn!
Tô Hòa cười không nói gì.
Tô Hòa thấy Lý Kiế5n Thiết ăn một miếng rồi không ăn nữa, nên tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhướng mày hỏi:
Sao thế?
Lý Kiến Thiết cau mày trả lời:
Trong nước mì có cho thêm một loại gia vị anh chưa từng ăn, khiến mùi vị thơm ngon hơn rất nhiều.
Trên phố quà vặt.
Tô Hòa, Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều mỗi người gọi một bát mì ch6ay lớn, lại mua mấy quả trứng luộc nước trà, sau đó lấy mấy bát nước mì chỗ bà bán mì để uống.
Tô Hòa nhướng mày cảm thấy hứng thú, dừng bước và ra hiệu cho Lý Kiều Kiều nói tiếp.
Lý Kiều Kiều làm mặt quỷ với Lý Kiến Thiết, tiếp tục nói:
Còn nữa là, nơi thu tiền cũng phải cố gắng thống nhất, đừng mua một thứ lại trả tiền một lần, chưa nói đến phiền mức, lấy ra lấy vào, sớm muộn gì cũng bị trộm tiền!
Lý Kiến Thiết khịt mũi coi thường Lý Kiều Kiều
nằm mơ giữa ban ngày
:
Em mơ mộng gì thế? Bày tất cả các mặt hàng chung với nhau thì chỗ ấy phải lớn như thế nào chứ. Cơ bản là không có khả năng đâu! Em nghĩ xem, bán thịt toàn mùi máu, bên cạnh lại bán gừng tỏi. Nếu trong tiệm lại còn bày bán gà vịt hôi hám thì ma nào nó thèm mò tới?
Lý Kiều Kiều bĩu môi, túm loạn tóc, buồn bực nói:
Thì em cũng chỉ nghĩ thế thôi mà. Hơn nữa, thứ có thể bán đầy ra đấy, tại sao phải bán những đồ có mùi. Như ca tráng men để uống nước, cốc dùng để đánh răng, chậu dùng để rửa mặt, vỏ chăn, vỏ gối… hôm nay chúng ta mua ấy, đều bán được mà!
Phản bác như thế nào được chứ?
Hành vi của Tô Hòa cũng đâu phạm pháp.
Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết nhìn thấy thắc mắc trong mắt đối phương:
Em (chị) họ là người tỉnh X ở phía tây chính gốc mà, từ bao giờ lại trở thành người Đông Bắc thế?
Sức người có hạn…
Yết hầu Trần Nhầm trượt lên trượt xuống, ông khuyên nhủ.
Gió đêm thổi tóc Tô Hòa bay về phía sau. Cô mỉm cười nói:
Nhưng sức sáng tạo của một người là vô hạn.
Bất tri bất giác, nhóm người đã đi về dưới tầng khu tập thể giáo viên công nhân viên chức Thanh Đại. Mấy người bọn họ đang chuẩn bị đi vào thì lại nghe thấy có người ở phía sau gọi Tô Hòa.
Giáo sư Tô!
Nghe giọng là Tô Hòa đã biết người này là Giáo sư Trần Nhâm của khoa Y Đại học Thủ đô. Cô xoay người đưa chìa khóa cho hai anh em Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều, bảo họ về trước.
Đến trước mặt Trần Nhâm, Tô Hòa nói đầy ẩn ý:
Vừa rồi tôi thấy cảnh đêm Thanh Đại không tệ, nên ăn cơm xong tản bộ vài vòng. Không biết muộn như vậy rồi, Giáo sư Trần tìm tôi có việc gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.