Chương 125: RUN CHÂN


Sắc mặt Trần Nhâm hơi thay đổi, nhìn Tô Hòa chăm chú, đau lòng.

Tô Hòa nói tiếp:
Đúng là Giáo sư Trần mở đường cho tôi vào Đại học 8Thủ đô. Tôi rất biết ơn vì sự tán thưởng và giúp đỡ của Giáo sư Trần đối với tôi. Nhưng tôi hy vọng Giáo sư Trần có thể hiểu, lúc Giáo sư T3rần dẫn tôi vào Đại học Thủ đô, không phải bởi vì ông tinh mắt có thể phát hiện được vàng, mà ông thấy tôi lấy được chứng nhận chuyên gia y9 học hàng đầu trong nước bằng năng lực của mình.



Lúc đó Giáo sư Trần nhìn thấy chứng nhận ấy của tôi, nên mới có suy nghĩ tiến cử6 tôi vào khoa Y Đại học Thủ đô. Hôm nay Vinh lão vì chứng nhận của tôi, nên muốn tôi tới Thanh Đại. Giáo sư Trần cảm thấy cách làm của ông 5có khác Vinh Lão không?

Tô Hòa nói xong thì không định nói thêm gì nữa, nhưng thấy Trần Nhâm vẫn không nói gì nên cô lại lên tiếng:
Không còn sớm nữa rồi. Giáo sư Trần nên đi về đi. Tôi là người Đại học Thủ đô, trước mắt sẽ không thay đổi điểm này. Mai khai giảng, tôi sẽ tới khoa sắp xếp mọi thứ, còn những cái khác thì không cần nói nữa.

Trần Nhâm từ từ gật đầu, với tình hình hiện tại thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Dù sao Tô Hòa vẫn chưa rời khỏi Đại học Thủ đô mà.
Đến giờ làm việc, các Giáo sư khoa Y Đại học Thủ đô đều đã đến đầy đủ, tập hợp ở một phòng họp lớn, đợi trưởng khoa sắp xếp. Lúc Tô Hòa kéo cửa phòng họp ra, toàn bộ phòng họp ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Nhìn xung quanh một lượt, Tô Hòa nhắm ngay mấy ghế trống hàng cuối cùng, bước về phía đó ngồi xuống, lấy giáo án ra, phân một luồng tâm thần ra để chú ý động tĩnh phía trưởng khoa bên kia, còn phần lớn tâm tư vẫn đắm chìm trong việc sửa lại giáo án.
Dù ở đâu, cũng có một quy tắc ngầm: Vị trí người cao nhất bao giờ cũng ở đầu tiên, còn lại căn cứ chức vị cao thấp trong đơn vị mà ngồi dần về phía sau. Vì vậy, những người ngồi bên cạnh Tô Hòa phần lớn đều là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, vừa mới nhận công tác được nửa năm, có thể tưởng tượng được trong lòng bọn họ có bao nhiêu áp lực.

Không phải cô ta đã tới khoa Y Thanh Đại sao? Sao hôm nay lại tới Đại học Thủ đô thế?


Chẳng lẽ tin tức hôm qua chỉ là tin đồn thôi?

Mọi người xôn xao bàn tán.
Tô Hòa không để ý mấy người mới sáng sớm đã hóng hớt kia, chỉ chào người chủ động bắt chuyện với cô, sau đó chui vào phòng làm việc của cô, tiện tay kéo dây công tắc, đèn màu vỏ quýt ngay lập tức chiếu sáng khắp phòng làm việc.
Lúc trước, Tô Hòa còn định tự mình đi nhận một vài quyển giáo án soạn bài, không ngờ đã có người đặt quyển giáo án lên mặt bàn của cô rồi. Cô lấy bút từ trong ngăn kéo ra, bơm đầy mực rồi lật cuốn
Chẩn đoán lâm sàng
mới mượn ra, bắt đầu soạn giáo án.
Soạn giáo án cũng là một việc cần kỹ thuật. Lúc này, Tô Hòa hoàn toàn không biết Đại học Thủ đô chỉ định dùng sách gì làm tài liệu giảng dạy cho môn
Chẩn đoán lâm sàng
, nhưng vì muốn chuẩn bị tốt cho bài giảng, nên cô đành phải tham khảo tinh hoa từ bài giảng của Giáo sư ở Đại học Long Thành. Ai quan tâm mấy người dùng tài liệu giảng dạy gì, tôi có cách giảng bài của tôi, thích nghe thì nghe! Dù sao nội dung bài thi đều nằm ở những thứ tôi đã từng dạy. Nếu anh không nghe giảng? Vậy được thôi, đến cuối kỳ cho anh mở sách anh cũng chẳng tìm được câu trả lời chính xác.
Hơn nữa, giáo án của Tô Hòa cũng không hoàn toàn theo sách mượn từ thư viện, mà chỉ dựa vào nó để vạch ra những thứ to lớn bác học trong đầu liên quan tới
Chẩn đoán lâm sàng
thành kết cấu cơ bản, sau đó soạn lại giáo trình mới.
Hỏi trí nhớ Tô Hòa tốt cỡ nào ư?
Cô chỉ cần nhìn đầu đề đã có thể suy ra một đống thứ, nhanh chóng đắm chìm trong niềm vui sắp xếp kiến thức, từ chối không nghe những chuyện xảy ra bên ngoài.
Dù còn bọn họ chưa xác định được cụ thể công việc nghiên cứu của Tô Hòa, nhưng trước khai giảng một ngày đã sắp xếp xong bố trí chương trình học rồi. Mà trước lúc khai giảng nhà trường cũng đã thông báo chương trình học, ngày đầu tiên là phải đi dạy rồi, vậy thì cô không thể trì hoãn được nữa.
Tô Hòa đến tương đối sớm. Sau khi đến Đại học Thủ đô, cô không đến thẳng khoa Y mà vòng tới thư viện trước, mượn quyển
Chẩn đoán lâm sàng
, lại mượn mấy quyển vật lý chuyên ngành và hóa học chuyên ngành khác. Cô mượn tối đa số sách quy định được mượn trên thẻ thư viện thì mới nhàn nhã ôm một chồng sách đi tới khoa Y.
Trên người Tô Hòa có dược linh, đương nhiên sức lực không phải thứ người bình thường có thể so sánh được. Tô Hòa mặt không đỏ, không thở gấp ôm chồng sách khoảng hai mươi quyển kia vào khoa Y Đại học Thủ đô, suýt chút nữa chọc mù mắt không ít người đi làm sớm.
Tô Hòa tự hỏi tự trả lời:
Không hề.


Chỉ có điều, biểu hiện lúc Thanh Đại thấy tôi rất tôn trọng, khiến tôi dễ chịu. Còn Giáo sư Trần đối xử với tôi thế nào? Lúc tôi ăn cơm với mấy người Vinh lão, ông dẫn người xông vào bữa tiệc, khiến tôi khó chịu.


Tôi sẽ không quên tôi là giảng viên Đại học Thủ đô. Chuyện nên làm ở Đại học Thủ đô tôi sẽ làm đủ, nhưng xin Giáo sư Trần hiểu cho, tôi không phải là sinh viên của ông, quan hệ giữa chúng ta vốn có thể xem là bạn cũ. Nhưng bây giờ chỉ có thể là đồng nghiệp thôi.

Một đêm mộng đẹp.
Hôm sau, Tô Hòa dặn Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều ở nhà đợi mấy cửa hàng kia giao đồ đã mua đến, còn cô thì mau chóng tới khoa Y Đại học Thủ đô.
Trong lòng Tô Hòa vẫn có cán cân, khoa Y Thanh Đại đang thành lập, nên không cần vừa khai giảng đã tới. Dù sao cũng chưa tập hợp được nhân lực, mà khoa Y Đại học Thủ đô thì lại khác, cơ cấu thể chế khoa Y Đại học Thủ đô đã tương đối hoàn chỉnh, vừa khai giảng thì đã sắp xếp công việc nghiên cứu mới và công tác dạy học.
Một nghiên cứu sinh ngồi trước Tô Hòa cẩn thận nhấc mông từng li từng tí, nhấc ghế lên cách mặt đất mấy cen ti mét sau đó cố gắng di chuyển về phía trước cho đến khi lồng ngực áp sát vào bàn thì mới đành phải dừng lại. Cậu ta sợ không cẩn thận dây vào sao chổi Tô Hòa này để rồi sau đó bị mọi người giận lẫy.

Vị giảng viên trẻ tuổi bên trái Tô Hòa kia còn tới muộn hơn Tô Hòa một chút, lúc anh ta vào phòng họp, chỉ còn trống vị trí bên cạnh Tô Hòa kia. Thế nên dù anh ta có không muốn cỡ nào thì cũng chỉ có thể nhắm mắt mà ngồi bên cạnh Tô Hòa, chân run rẩy như giẫm máy may.

Tô Hòa cau mày, cảm giác rung quá rõ ràng, quá mạnh. Nếu không phải lúc viết cô vẫn dùng sức thì e là sẽ viết ra chữ gà bới. Cô đóng nắp bút, nhìn người giảng viên trẻ tuổi trước mặt, nói khẽ:
Thả lỏng, đừng run chân.


Giảng viên trẻ tuổi nhìn bàn tay ma quỷ của Tô Hòa đưa tới trước mặt bàn, anh ta nghe thấy tiếng nắp bút gõ
cạch cạch cạch
lên bàn thì sợ đến mức tim sắp vọt lên cổ họng rồi. Anh ta rất muốn nói với Tô Hòa rằng:
Cô ngồi bên cạnh, tôi thật sự không thể thả lỏng được…
Nhưng lại sợ nói xong sẽ bị Tô Hòa ghi thù nên chỉ có thể nuốt nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu, tay bấu mạnh vào đùi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.