Chương 131: SẼ LÀ ÔNG VUA KHÔNG NGAI
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1636 chữ
- 2021-12-31 05:39:49
Thấy Vinh Dự nhíu mày, Tô Hòa đành phải nhắc tới tình hình hiện tại liên quan đến ung bướu trên quốc tế và tính khả thi trong tương lai.
Ung bướu ban đầu là loại bệnh hiếm, nhưng theo thời gian trôi qua, tỉ lệ mắc ung bướu sẽ càng lúc càng cao. Nhưng hiện giờ, dù là t3rong nước hay quốc tế thì chuyện nghiên cứu về ung bướu cũng chưa được rõ ràng, triệt để. Nếu Thanh Đại dám tiên phong trước thế giới, thì9 cán cờ khoa Y Thanh Đại rất dễ được giương cao, mà còn có thể thu hút cả những nhà nghiên cứu chuyên về ung bướu ở nước ngoài về nước phá6t triển, gia nhập vào liên minh Thanh Đại, trở thành một thành viên của khoa Y Thanh Đại.
Thấy Tô Hòa nói chân thành như vậy, Vin5h Dự thầm ghi nhớ năm chữ Viện nghiên cứu ung bướu này trong lòng. Sau một hồi cân nhắc, ông nói với Tô Hòa:
Nếu cô muốn xin kinh phí, ở Đại học Thủ đô thì có thể rất khó, nhưng mà ở Thanh Đại, dù cô muốn bao nhiêu thì Thanh Đại cũng không cắt xén của cô. Dù sao Thanh Đại chúng tôi cũng nhiều tiền hơn Đại học Thủ đô!
Mà ung bướu là căn bệnh nan y được quốc tế công nhận, trên cơ bản ngày mà người bệnh bị chẩn đoán chính xác là mắc u thì đó cũng chính là ngày thần chết tuyên án tử hình. Không ngờ hôm nay Tô Hòa lại nói với ông rằng dùng phương pháp trị liệu truyền thống của Đông y thì có thể tạm thời khống chế bệnh tình, lại còn có thể chữa khỏi bệnh thông qua việc uống thuốc trong thời gian dài. Như vậy bảo sao Vinh Dự có thể không khiếp sợ cho được?
Nếu không phải ông biết rõ bản lĩnh của Tô Hòa thì Vinh Dự sẽ cho rằng Tô Hòa đúng là kẻ ba hoa!
Ưu thế duy nhất của Thanh Đại so với Đại học Thủ đô nằm ở việc có thể cho Tô Hòa sự tự do tuyệt đối, chứ không như Đại học Thủ đô. Cho dù Chủ nhiệm khoa Y Đại học Thủ đô không muốn chủ động hạn chế sự tự do của Tô Hòa, nhưng vì vướng những tệ nạn tích lũy nhiều năm nay, bọn họ không thể không hạn chế cô.
Mà Vinh Dự buộc phải thừa nhận, ông đã bị hấp dẫn bởi bản kế hoạch mà Tô Hòa phác họa ra. Nếu Tô Hòa thật sự nắm chắc tám phần là có thể nghiên cứu được thành quả trong lĩnh vực ung bướu, thì nó sẽ mang tới những ảnh hưởng tốt đẹp lớn lao thế nào cho Thanh Đại?
Tô Hòa vui mừng khôn xiết, cô biết được có lời bảo đảm của Vinh Dự đồng nghĩa với khả năng hơn nửa là Thanh Đại sẽ đồng ý, rất có triển vọng!
Vậy xin cảm ơn Vinh lão, bây giờ tôi qua khoa Cơ khí một chuyến, tìm căn phòng làm việc mà Giáo sư Vương để lại cho tôi ngồi một lát, nói chuyện với Giáo sư Vương về vấn đề nghiên cứu phát triển trang thiết bị chữa bệnh, sau đó mượn văn phòng khoa Cơ khí viết đơn xin và danh sách cụ thể ra, để mau chóng đưa nó đến cho ngài. Được phê duyệt sớm thì sớm yên tâm. Tôi còn muốn tranh thủ nghiên cứu được một vài thành quả trước học kỳ sau nữa, để khi khoa Y Thanh Đại tuyển sinh thì cũng không đến mức bị người ta nói là chỉ có mỗi cái vỏ rỗng.
Nếu có linh thảo chống chọi căn bệnh thì ung bướu ở trong mắt cô cũng chỉ là một căn bệnh nhỏ như thể cảm mạo, phong hàn. Cho dù không có linh thảo thì cô cũng có thể dùng những dược liệu bình thường để tạo thành thuốc viên có thể khống chế, không cho khối u tiếp tục lớn lên, khuếch tán và di căn, sau đó lại dùng dược tính để cho khối u nhỏ lại, và thoái hóa.
Tô Hòa dừng lại một lát, tay ra dấu số
tám
hướng về phía Vinh Dự. Cô nói rất chắc chắn:
Thật ra ung bướu không phải là bệnh nan y không có thuốc chữa. Chỉ riêng những gì tôi biết, thì đã có thể dùng phương pháp trị liệu Đông y truyền thống để tạm thời khống chế bệnh tình, đồng thời cũng thông qua việc uống thuốc liên tục đến hơn một trăm ngày để diệt trừ tận gốc. Chẳng qua, vẫn cần bác sĩ hiểu rõ tình hình của người bệnh như lòng bàn tay, đồng thời phải thường xuyên chẩn bệnh và giám sát.
Nếu đặt vấn đề này lên một người khác, sợ rằng dù đó là chuyên gia đứng đầu trên thế giới về nghiên cứu ung bướu cũng không thể vỗ ngực bảo đảm. Nhưng Tô Hòa là ai?
Cô không chỉ có nhiều kinh nghiệm về nghiên cứu ung bướu theo phương diện Tây y không biết tích lũy được từ đời nào, mà còn có cả tri thức tích góp ngàn năm ở núi Dược Vương.
Thấy Vinh Dự không nói gì, Tô Hòa còn tưởng là ông không thấy hứng thú, nên lại bổ sung thêm:
Nếu Thanh Đại bằng lòng tin tưởng tôi, thì tôi có thể cam kết luôn tại đây. Nếu trong vòng một năm, Viện nghiên cứu ngung bướu không làm ra được thành quả thì tôi sẽ tự nhận trách nhiệm và xin từ chức.
Vinh Dự đâu phải không có hứng, mà là ông đang khiếp sợ bởi giọng điệu của Tô Hòa, đó là nắm chắc tám phần đấy!
Đến lúc đó, Thanh Đại sẽ là ông vua không ngai thật sự của nước nhà.
Còn như Đại học Thủ đô á, tìm chỗ mát mẻ mà ngồi đi!
Hơn nữa những căn phòng ấy cũng đang bỏ không, chẳng bằng cứ để cho Tô Hòa sử dụng làm trung tâm nghiên cứu trước. Nếu Tô Hòa làm hai ba năm vẫn không có được thành quả nào thì lại tìm cách chuyển những căn phòng ấy cho những khoa khác.
Được, tôi sẽ tranh thủ giúp cô, nhưng mà cô phải cố gắng viết ra một bản phương án, ước lượng xem cần bao nhiêu chỗ, cần bao nhiêu kinh phí nghiên cứu khoa học, cần bao nhiêu người giúp đỡ, cần mua sắm những thứ gì. Cô cứ cố gắng viết hết ra rồi đưa cho tôi là được. Tôi sẽ đi nói chuyện với những lãnh đạo khác, chắn cũng phải tám chín phần mười đấy.
Vinh Dự trầm ngâm đáp.
Vinh Dự mỉm cười nhìn Tô Hòa rồi ông cúi đầu, ánh mắt rơi xuống chỗ ly trà, hơi lưỡng lự.
Tô Hòa đồng ý đến Đại học Thủ đô dạy học, lại còn tham dự cả đại hội động viên công nhân viên chức của khoa Y Đại học Thủ đô nữa. Đối với Vinh Dự thì đây không phải một tin tức tốt. Điều này có nghĩa là Tô Hòa còn chưa thật sự đứng vững chân trên con thuyền Thanh Đại này. Nếu Đại học Thủ đô níu kéo thì rất có khả năng Tô Hòa sẽ lại chạy về Đại học Thủ đô.
Nghĩ theo chiều hướng xấu hơn, cho dù Tô Hòa không nghiên cứu được thành quả thì đã sao?
Ai có thể chắc chắn mình có thể giải đáp được câu hỏi khó của cả thế giới chứ?
Nếu cô muốn xin một phòng thí nghiệm, đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Thanh Đại vẫn đang xây dựng thêm, giảng đường, phòng thí nghiệm mới đều có kế hoạch cả. Chỉ cần cô xin, tôi cũng có thể nhờ quan hệ giúp cô, tám chín phần mười là sẽ được phê duyệt.
Giọng nói của Vinh Dự khẽ dừng lại, ánh mắt ông nhìn thẳng vào người Tô Hòa, hỏi cô:
Nhưng mà Giáo sư Tô, tôi muốn hỏi một chuyện. Về việc nghiên cứu ung bướu, cô nắm chắc được bao nhiêu phần?
Vinh Dự không kìm lòng được mà nghĩ, nếu Thanh Đại thật sự có thể đột phá trong lĩnh vực nghiên cứu u thì còn phải khom lưng với Đại học Thủ đô à?
Đến lúc ấy, Thanh Đại đã là đơn vị nghiên cứu ung bướu nổi tiếng thế giới, còn Đại học Thủ đô thì vẫn còn vật lộn trên vũ đài trong nước. Hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp đó hiểu không?
Vinh Dự vui tươi hớn hở đồng ý, sai trợ lý của mình đưa Tô Hòa đến khoa Cơ khí. Còn bản thân ông thì đi sang văn phòng của lãnh đạo lớn, thương lượng với lãnh đạo về chuyện Tô Hòa muốn thành lập trung tâm nghiên cứ ung bướu ở Thanh Đại.
Khoa Cơ khí, sau khi Tô Hòa nghe ngóng ở cửa bảo vệ thì đã biết văn phòng mà Vương Phù sắp xếp cho cô nằm nằm ở tầng hai, phía nam, ngay cạnh phòng làm việc của Vương Phù.
Theo lời bảo vệ nói, căn phòng Vương Phù xếp cho Tô Hòa ban đầu là một căn phòng thí nghiệm của sinh viên khoa Cơ khí. Bên trong có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm, nhưng vì để nhường chỗ cho Tô Hòa mà những dụng cụ thí nghiệm đó bị chuyển hết ra ngoài hành lang, nên hiện giờ các sinh viên khoa Cơ khí phải nói là rất căm ghét Tô Hòa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.