Chương 132: DỄ CHÁY DỄ NỔ


Xuyên qua hành lang hẹp dài ẩm ướt, Tô Hòa đi bộ một vòng ở phía tầng hai trong tòa nhà phía nam, cuối cùng cũng tìm được căn phòng mà Vương Phù sắ8p xếp cho cô.

Nhìn căn phòng làm việc lớn chừng một phòng học, Tô Hòa há hốc miệng.

Vì sao văn phòng nhà người ta chỉ là phòng một3 người, đến cả văn phòng của những Giáo sư vô cùng trâu bò như Vương Phù cũng chỉ bằng hai căn phòng của một người chập lại, mà đến phiên cô lại l9à bằng bốn căn phòng chứ.
Thế này chẳng phải là lãng phí tài nguyên à?
Tô Hòa cười khổ, cuối cùng bây giờ cũng cô hiểu được vì sao6 bảo vệ trông cửa lại nói sinh viên khoa Cơ khí rất ghét cô rồi.
Một Chủ nhiệm khoa khác lại chiếm nhiều không gian của khoa Cơ khí như th5ế, thì chẳng phải là tu hú chiếm tổ chim khách à? Quá đáng nhất là con tu hú chiếm tổ chim khách đó còn đuổi hết cả chim non của chim khách ra ngoài.
Những sinh viên ấy vừa nhìn ra cửa, thấy một cô gái trông có vẻ là sinh viên đang đứng ở cửa, một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi đứng dậy khỏi chỗ bàn làm việc, đeo kính lên đi tới chỗ Tô Hòa. Mấy sinh viên khác thấy vậy thì lập tức quay về làm việc của mình, tiếng la hét ầm ĩ lại nổi lên.
Người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi kia nhíu mày, dùng giọng điệu răn dạy hỏi Tô Hòa:
Cô là sinh viên năm mấy nào? Không thấy ở đây đang làm thí nghiệm à? Mau đi ra ngoài!

Tô Hòa:


Không ngờ những sinh viên kia lại nổi tính ngang ngược, nhất quyết không chịu lùi lại, cũng không nói gì cả, mà cứ đứng ở cửa bày tỏ sự phản đối trong im lặng.
Trong bầu không khí căng thẳng này, kim đồng hồ xoay từng vòng một. Tô Hòa thấy đã hết ba phút mà trong văn phòng vẫn còn lộn xộn như trước thì sắc mặt lạnh hẳn xuống, khí thế Dược Hoàng luyện được ở núi Dược Vương chợt lộ ra.
Khí thế của Dược Hoàng không phải thứ có hình thể thực tế, mà là một loại lực áp bức, chỉ cần cô không nói câu nào, người khác sẽ bất giác cảm thấy sợ hãi. Nếu người đó dám mạo hiểm mở miệng, thì dù là một ánh mắt của cô cũng đủ để dọa người đó sợ mất mật. Nếu mà cô cố ý dùng khí thế để nhắm vào ai đó, sợ là người đó sẽ hoảng sợ đến mức đột tử ngay lập tức.
Chiếm một lần còn chưa tính, còn đòi hai, tư, sáu mỗi tuần đều chiếm?
Tô Hòa thờ ơ nhìn đối phương, giọng điệu lạnh lùng, kiên quyết từ chối:
Không thể!

Ba bốn mươi sinh viên trong văn phòng đã sớm dừng thảo luận, thấy thái độ của Tô Hòa kiên quyết như vậy, mấy nữ sinh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng lại bị mấy mấy nam sinh ngăn lại. Sáu bảy sinh viên nam cao chừng 1m8 xông tới đứng sau lưng thầy giáo trung niên kia, không nói lời nào.
Nhìn biển hiệu
Giáo sư Tô Hòa - Chủ nhiệm khoa Y
treo ở trên cửa, lại nhìn cánh cửa không khóa và nghe được những tiếng hò hét ầm ĩ ở trong, Tô Hòa nhíu mày, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có khoảng ba mươi, bốn mươi sinh viên, có bảy tám người ngồi quanh bàn làm việc, còn những người khác thì ngồi ở trên chiếu, dưới đất bày đầy linh kiện máy móc và dụng cụ thiết bị.
Tô Hòa nhìn lướt qua những linh kiện máy móc và dụng cụ thiết bị đó, cũng đã hiểu sơ qua về thứ mà mấy sinh viên khoa Cơ khí này định làm. Cô giơ tay lên gõ cửa, cả văn phòng vốn đang ồn ào bỗng yên tĩnh lại.
Đây là văn phòng của cô, mà dám bảo cô ra ngoài á?
Rốt cuộc người này lấy đâu ra can đảm thế?
Cô híp mắt lại, nụ cười vốn treo ở trên mặt ngưng lại, cô chỉ vào biển hiệu treo trên cửa:
Tôi là Tô Hòa, đây là văn phòng mà Giáo sư Vương chuẩn bị cho tôi. Tôi muốn hỏi xem là ai bày kế cho các anh mà ngay ngày đầu tiên khai giảng đã cho tôi một đòn phủ đầu thế này?


Công thức tính công sử dụng như thế này à? Trong một cái máy truyền động thủy lực, dây curoa truyền lực sẽ ăn khớp hoàn toàn với ổ trục truyền lực à? Có nghĩ đến ma sát và độ trơn không? Bước đầu tiên trong câu trả lời là viết một thứ tạm thời bỏ qua ma sát và độ trơn, sau đó tính ra một đống thứ vô dụng. Những thứ như thế này mà cũng đòi chỉ đạo sản xuất à? Sản xuất cũng sẽ bị các người chỉ đạo hỏng hết!


Bỏ qua ma sát và độ trơn, cho ra một đống số liệu tự cho là đúng. Vậy có phải bỏ qua chuyện sinh lão bệnh tử là có thể cho rằng các người trẻ mãi không già không?

Tô Hòa lật xem quyển sách bài tập kia ra với vẻ mặt chê bai, nhìn lướt qua cái tên trên sách, cô nhếch môi cười mỉa mai:
Sinh viên khoa Cơ khí Thanh Đại chỉ có chút trình độ thế này thôi sao?

Sao Tô Hòa lại không nhìn ra ý của mấy sinh viên này là gì? Đơn giản là lấy thế đè người thôi, cô sẽ sợ chắc?
Cô cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nói khẽ:
Bây giờ đã qua hai mươi sáu giây, thời gian còn lại của mấy người là một trăm năm mươi bốn giây.

Người đàn ông trung niên kia không hề tức giận, dù sao Tô Hòa cũng là Giáo sư, là Viện trưởng danh dự của khoa Y, là người mà Giáo sư có tiếng của khoa Cơ khí kiêm Phó Hiệu trưởng Thanh Đại - Vương Phù mời đến, không phải là người mà một Phó Giáo sư như ông có thể so được, nên chỉ có thể nhịn cho bớt việc thôi.

Văn phòng của tôi bị các người chiếm, hiện tại thầy còn bảo tôi đi ra ngoài à? Đây là thành ý của Giáo sư Vương hả? Tôi cho các người ba phút, hoặc là nhanh chóng rời khỏi văn phòng, hoặc là gọi Giáo sư Vương đến cho tôi một lời giải thích. Hôm qua ông ấy vừa mới hứa hẹn những gì mà nay đã nuốt lời rồi, đây là tác phong làm việc của khoa Cơ khí Thanh Đại à?

Người đàn ông kia ban đầu còn rất hung hăng thì ngay lập tức không dám nói gì nữa. Anh ta nhìn biển hiệu treo trên cửa, lại nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Hòa thì sắc mặt bỗng ủ rũ sáu bảy phần, giơ tay ra muốn bắt tay với Tô Hòa, giọng điệu nói chuyện cũng mềm mỏng hẳn.

Hóa ra là Giáo sư Tô đến rồi. Chúng ta có thể thương lượng một chút không, dù sao cô cũng không thường xuyên đến đây, chúng tôi cũng chỉ đến vào sáng hai, tư, sáu mỗi tuần thôi. Cô xem có thể thông cảm được không?

Tô Hòa bước lên phía trước một bước, thấy những sinh viên nam ấy vẫn cứ đứng chắn ở cửa, thì lạnh giọng:
Tránh ra!

Lời này tựa như có ma lực vậy, chúng nổ ầm ầm trong tai nhưng sinh viên nam kia khiến họ ngơ ngác trong nháy mắt, cơ thể tự động lùi lại phía sau mấy bước để nhường đường cho Tô Hòa.
Tô Hòa đi vào văn phòng, đi thẳng đến bàn làm việc, nhặt bừa một quyển sách bài tập đang sửa lên, nhìn lướt qua một lượt, vẻ khinh thường trên mặt không cần nói cũng biết.
Nét mặt của thầy giáo trung niên kia không giữ nguyên được nữa, dù sao bài tập đó ông đã phê là làm đúng rồi, nay bị Tô Hòa nói không ra gì như vậy, thì buộc phải lên tiếng giải thích:
Giáo sư Tô, cô hiểu lầm rồi, những thứ này chỉ là thử nghiệm mang tính dẫn đường thôi. Tiết học này chủ yếu là rèn luyện năng lực thực hành của sinh viên. Sinh viên Thanh Đại không chỉ mạnh ở lý thuyết mà năng lực thực hành cũng luôn đứng đầu trong nước.


Tô Hòa cười khẩy:
Không chỉ mạnh ở lý thuyết? Lý thuyết có mạnh không?



Đừng nói cái gì mà thử nghiệm mang tính dẫn đường. Khoa học là khoa học, nghiên cứu là nghiên cứu, không được phép lười biếng và đơn giản hóa! Hơn nữa, thầy cho rằng vấn đề chỉ xuất hiện trên lý thuyết à? Hiện tại trên vở chỉ có một đề bài, nhưng lại làm lộ rõ điểm thiếu hụt trong lối suy nghĩ của những sinh viên này. Điểm thiếu hụt trên lối suy nghĩ dễ bù đắp lắm à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.