Chương 134: HA HA, HẾT THUỐC CHỮA…
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1207 chữ
- 2021-12-31 05:39:44
Ngay tại lúc Chủ nhiệm khoa Cơ khí đang lâm vào tình thế khó xử, Tô Hòa đã nghiêm mặt đi ra khỏi phòng làm việc. Cô đổ chỗ rác mới quét dọn 8được vào trong thùng rác, sau đó mới chậm rãi đi đến bên Chủ nhiệm khoa Cơ khí và Lưu Chấn Hoa, cười khẩy.
Vốn là thầy chiếm phòng3 làm việc của tôi, còn bảo tôi một tuần phải nhường một tuần ba buổi thứ hai, tư, sáu cho thầy làm phòng học thí nghiệm, vậy mà gọi là mượn9 một lúc? Tôi không cần biết trước đây căn phòng này dùng để làm gì, tôi chỉ biết rằng trên biển treo trên cửa có tên của tôi thì là văn ph6òng của tôi.
Việc đến nước này sao ông ta có thể không rõ Chủ nhiệm khoa Cơ khí đã vứt bỏ mình cơ chứ.
Chủ nhiệm, tôi làm việc chăm chỉ trong khoa Cơ khí mấy năm nay, lẽ nào còn không bằng một người ngoài nghề như cô ta?
Lưu Chấn Hoa chỉ vào Tô Hòa mà hỏi Chủ nhiệm khoa.
Chủ nhiệm khoa Cơ khí sầm mặt nhìn Lưu Chấn Hoa, chất vấn ông ta:
Chấn Hoa, tôi nhớ là thông báo đổi phòng thí nghiệm ban đầu thành văn phòng của Giáo sư Tô đã được truyền đạt từ lúc họp ban sáng rồi cơ mà. Còn cả chìa khóa phòng nữa, tôi đã nói là để người phụ trách phòng thí nghiệm chuyển về cho bên hậu cần, sau đó bên hậu cần giao lại cho Giáo sư Tô rồi còn gì. Những dụng cụ thí nghiệm này buổi sáng cũng được chuyển đi rồi, ai lại chuyển chúng về? Không coi quyết định của Đảng ra gì phải không?
Lưu Chấn Hoa:
…
Khóe môi Chủ nhiệm khoa Cơ khí khẽ run rẩy, ông cười ha ha đáp lại:
Chấn Hoa, chuyện nào ra chuyện nấy. Thái độ làm việc của anh ở trong khoa thế nào, tất cả mọi người đều rõ, nhưng thông báo là thông báo, quyết định của khoa là quyết định của khoa. Dưới tình huống khoa đã thông báo quyết định của Đảng xuống, mà anh vẫn cứ chiếm văn phòng của Giáo sư Tô, nghĩa là đang chống đối lại khoa. Những nguyên tắc này anh vẫn không rõ à?
Lưu Chấn Hoa không nói gì, nhưng Tô Hòa lại mở miệng:
Tôi là người ngoài nghề à? Nếu tôi là người ngoài nghề thì thầy được xem là cái gì? Cái người mà đến cả công thức tính công cơ bản còn không rõ, cơ sở tính toán về khung chịu lực còn làm sai như thầy thì được xem là người trong nghề? Một thầy giáo thực hành mà cả những thao tác cơ bản nhất trong thực hành cũng không thèm giải thích rõ ràng cho sinh viên, dẫn đến độ chính xác của nhiều dụng cụ thí nghiệm bị hao tổn, đây là người trong nghề mà thầy nói à?
Trong lúc chưa có sự cho phép của tôi mà tự tiện đi vào phòng làm việc của tôi nghĩa là định đánh cắp cơ mật quan tr5ọng quốc gia. Nếu thầy vẫn định cắn chặt lấy tôi như con chó điên, thì hôm nay có mặt mọi người ở đây, tôi sẽ phải nhờ tòa án truy cứu trách nhiệm.
Dù là thầy giáo như thầy hay là tất cả các sinh viên có mặt trong phòng tôi hôm nay, cùng với người chưa có sự cho phép của tôi đã tự tiện đưa chìa khóa phòng làm việc của tôi cho thầy hoặc là đám người này, tôi đều có quyền khiếu nại, truy cứu trách nhiệm.
Tô Hòa cố gắng tỏ vẻ như mới nghĩ ra rồi dùng một giọng điệu khoa trương nói:
Phương thuốc chữa trị vết thương trên đầu Cố Trường Tranh, cháu trai nhà họ Cố ở thủ đô mà tôi mất rất lâu mới nghĩ ra, vẫn luôn mang theo trên người, nhưng vừa rồi đi một vòng trong phòng làm việc, phương thuốc trong túi áo tôi lại chẳng thấy đâu nữa. Tôi phải báo ngay chuyện này cho Bộ trưởng Cố mới được, không nhỡ làm lỡ thời gian chữa bệnh của Cố Trường Tranh, ai biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người khác?
Như để chứng minh độ chân thực trong lời nói của mình, Tô Hòa còn lộn ngược hết mọi chiếc túi áo ra, bên trong rỗng tuếch, thực chất ngay từ đầu đã chẳng có cái phương thuốc mà cô nói.
Tô Hòa vô tội nhún vai, hỏi ngược lại ông ta:
Sao thầy biết tôi chưa đến văn phòng? Trước khi thầy đến tôi đã đến văn phòng rồi đấy, mà tôi còn để sẵn đồ của mình ở trong ngăn kéo cơ, không được à? Chủ nhiệm khoa, thứ tôi để trong ngăn kéo không chỉ có một loại đâu, cả những tư liệu về sóng âm cũng có ở trong đó!
À đúng rồi, tôi lại nghĩ tới một việc.
Chưa nói đến việc Tô Hòa có muốn hợp tác với khoa Cơ khí để khai phá vũ khí sóng âm hay không, cũng không nhắc đến cái chức danh Viện trưởng danh dự khoa Y Thanh Đại, chỉ riêng trọng lượng của nhà họ Cố ở thủ đô đã đủ để Chủ nhiệm khoa Cơ khí đưa ra quyết định.
Bỏ xe bảo vệ tướng.
Lưu Chấn Hoa nghẹn họng không trả lời được, trong số những người đứng xem cũng có không ít người phải xấu hổ cúi đầu xuống.
Người bị Tô Hòa lột lớp mặt nạ không chỉ mình Lưu Chấn Hoa.
Lưu Chấn Hoa tức đến mức run cả người, ông giơ tay chỉ vào Tô Hòa, cuối cùng cũng vứt bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa trên mặt xuống:
Cô nói dối, đến cả văn phòng cô còn chưa đến thì trong phòng sao có thể có cái cơ mật chó má gì của cô được!
Cơ mật chó má à?
Nhà họ Cố ở thủ đô, Cố Trường Tranh, Bộ trưởng Cố, nếu mà lại tính lên trên một phen thì vẫn còn một lãnh đạo cấp bậc báu vật quốc gia nữa!
So với nhà họ Lưu hiện giờ đã xuống dốc, thế lực hiện giờ của nhà họ Cố có thể nói là mặt trời ban trưa, không phải là hạng sa cơ thất thế, rớt đài, nửa cái thùng rỗng như nhà họ Lưu này sánh được.
Quả thật, có mấy ai có thể học thuộc tất cả các quy định cứng nhắc như Tô Hòa?
Tuy mọi người đều làm nghiên cứu ở Thanh Đại, nhưng phạm vi thông thạo của mỗi người có hạn, đa số mọi người cả đời đều chỉ mò mẫn trong lĩnh vực chuyên môn của mình, sao có thể làm được đến mức độ không có gì là không biết?
Không thấy đến cả các chuyên gia y học giỏi nhất nước như Hạ Thuần Phong, Cố Chính Sinh, Vệ Mộc Lương cũng có lĩnh vực mình am hiểu và không am hiểu nữa là?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.