Chương 137: TIẾT HỌC ĐẦU TIÊN
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1288 chữ
- 2021-12-31 05:40:09
Tiền bạc trên người hai anh em vốn không nhiều lắm, sau khi đến thủ đô thì làm gì cũng phải cần đến tiền. Nếu bọn họ còn không nghĩ cách kiếm tiền, p8hỏng chừng số tiền ít ỏi mà Miêu Xảo Trân nhét cho hai em anh lúc lên đường chẳng mấy chốc sẽ hết sạch.
Cơm trưa có Lý Kiến Thiết xung phong3 đảm nhiệm, sau khi Tô Hòa về đến nhà chỉ cần sắp xếp lại đồ dùng trong nhà là được. Thu dọn hết những căn phòng hôm qua còn chưa dọn xong, lại chuy9ển mấy chiếc giường có sẵn trong phòng lúc đầu vào phòng chứa đồ bên dưới, Tô Hòa mới yên tâm đi về phòng ngủ của mình, chuyên tâm viết đơn xin thàn6h lập
Viện nghiên cứu ung bướu
.
Lần đầu tiên sinh viên sắp tốt nghiệp khoa Y Đại học Thủ đô nghe được cách nói mới mẻ như vậy, đúng là có thể thấy bản lĩnh của Tô Hòa tuyệt vời thế nào!
Ngày đầu tiên khai giảng, hơn nữa còn là môn học lâm thời thêm vào, nếu bạn Đoạn Kiến Tân này đến trường muộn một chút thì tôi có thể thông cảm được, cho nên mười điểm này của bạn ấy tạm thời tôi sẽ chưa trừ, nhưng mà bài thi cuối kỳ của bạn ấy sẽ khó hơn một chút. Sau khi làm xong bài thi thực hành chẩn bệnh tại hiện trường giống như các bạn khác, bạn ấy sẽ phải thi thêm hai bài thi nữa, nội dung thi sẽ là nội dung mà bạn ấy bỏ lỡ trong tiết học ngày hôm nay.
Giọng nói của Tô Hòa không hề nhỏ, khi cô vừa nói xong, cả phòng học ban đầu còn hơi ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại. Tất cả các sinh viên đều há hốc miệng nhìn Tô Hòa đứng trên bục giảng, nhanh chóng tính nhẩm trong đầu.
Đến muộn một lần là trừ mười điểm, trừ phi thành tích thi cuối kỳ được điểm tối đa, nếu không thì chắc chắn sẽ trượt môn. Mà nếu đến muộn hai lần thì dù thành tích cuối kỳ có đạt điểm tối đa cũng không thể đủ điểm mà qua được!
Sinh viên sắp tốt nghiệp của khoa Y Đại học Thủ đô cùng há hốc miệng, đây có khác gì là mở cửa sau cho mấy đứa trốn học không? Không công bằng gì cả!
Sự ngờ vực trong lòng mấy sinh viên này vừa nảy sinh ra thì câu nói tiếp theo của Tô Hòa đã đập tan tất cả sự ảo tượng của họ.
Vẫn không ai trả lời.
Tô Hòa mỉm cười khoanh tròn một vòng trên danh sách lớp, nói bằng giọng rất bình thường:
Nếu các cô các cậu đều là sinh viên khoa Y thì nên biết thời gian quan trọng thế nào. Nếu có người bệnh đang đợi cấp cứu mà các cô các cậu lại đến muộn, có lẽ đối với các cô các cậu mà nói đó chỉ là một sự cố do đến muộn thôi, nhưng đối với người bệnh đang sốt ruột chờ được cứu thì thứ bỏ lỡ của người ta chính là sức khỏe, thậm chí là cả mạng sống.
Cho dù những sinh viên sắp tốt nghiệp khoa Y Đại học Thủ đô có bao nhiêu kháng cự môn học Chẩn đoán lâm sàng mà Tô Hòa mới thêm vào này đến đâu thì vẫn phải đến để học.
Nếu đã đến học thì phải học thật chăm chỉ, nếu sau này mà bị hoãn tốt nghiệp vì rớt môn thì bọn họ sẽ chẳng nói gì được, nhưng nếu vì nghỉ buổi học đầu tiên mà bị Tô Hòa hủy bỏ tư cách thi thì chẳng phải là quá lỗ sao?
Có ạ!
Đoạn Kiến Tân.
Vì để mình trông chín chắn hơn, Tô Hòa cố ý thả mái tóc ngắn ngang tai xuống, sử dụng dược linh để thay đổi giọng nói của mình một chút, khiến cho những người xung quanh nghe thấy tiếng nói chuyện của Tô Hòa vang hơn.
Tránh được mồng một, chẳng tránh được hôm rằm.
Có!
Thôi Hoa!
Bành Cẩm Trình vừa nghe Tô Hòa nói vậy thì trái tim treo ở trên cổ họng lập tức rời về ngực, cậu ta nói:
Giáo sư Tô yên tâm đi, em nhất định sẽ chuyển lời đến cho Giáo sư Vương. Nhưng mà Giáo sư Tô, em còn có một việc muốn nhờ, cô có thời gian không ạ? Nếu cô có thời gian, em muốn nói chuyện với cô đôi điều…
Tô Hòa nhìn lướt qua chiếc đồng hồ, cách đến giờ vào học chỉ còn năm phút đồng hồ, cô chỉ vào đồng hồ hỏi Bành Cẩm Trình:
Hay là để đến giờ nghỉ giải lao nhé? Bây giờ sắp vào học rồi, mà chắc hai ba câu cũng không nói rõ ràng được.
Tô Hòa giở danh sách lớp ra, không thèm ngẩng đầu lên mà bắt đầu điểm danh luôn.
Trần Nguyên.
Sáng nay lúc cô gây gổ với Lưu Chấn Hoa, Vương Phù không hề có mặt, chắc hẳn ông sợ làm hỏng mối quan hệ nên cho học trò đến xin lỗi.
Cô gấp giáo án lại, cầm một cục phấn lên, gác một đầu xuống nơi cứng để bẻ đôi cục phấn, mỉm cười giải thích:
Em về nói với Giáo sư Vương, chuyện nào ra chuyện nấy. Cô sẽ không vì tác phong làm việc của một số người mà đánh đồng cả khoa Cơ khí. Món quà này cô nhận, cũng nhờ em hẹn ngày với Giáo sư Vương hộ cô, vừa hay cô đang có một số việc cần nói chuyện với ông ấy.
Bành Cẩm Trình nghe vậy thì gật đầu lia lịa.
Tô Hòa thấy Bành Cẩm Trình - người của khoa Cơ khí Thanh Đại ở đây thì rất tự giác đội cho Bành Cẩm Trình một cái mũ
trợ giảng tạm thời
. Cô nói với Bành Cẩm Trình:
Tiểu Bành, em đi đóng cửa lại giúp cô nhé, những người đến sau lúc này đều bị tính là đến muộn, sau này sẽ trừ mười điểm vào thành tích đánh giá chung.
…
Tô Hòa không nhận được câu trả lời thì ngẩng đầu lên hỏi lại lần nữa:
Đoạn Kiến Tân?
Chàng trai trẻ tuổi này đúng là nghiên cứu sinh mà Vương Phù coi trọng - Bành Cẩm Trình.
Tô Hòa vừa nghe thấy hai từ
khoa Cơ khí
và
Giáo sư Vương
thì hiểu rõ.
Cách giờ lên lớp chưa đến mười phút, trong phòng học đã đầy ắp người. Ngoài những ghế cuối cùng để lại cho các cán bộ phòng giáo vụ khoa Y và phòng giáo vụ Đại học Thủ đô ra, những chỗ khác đều kín hết cả.
Một anh chàng trẻ tuổi đeo kính mắt bưng một chiếc cốc giữ nhiệt mới tinh đi tới trước bàn giáo viên, nói thầm với Tô Hòa:
Giáo sư Tô, chào cô, em là Bành Cẩm Trình, là nghiên cứu sinh theo học Giáo sư Vương Phù khoa Cơ khí Thanh Đại. Đầy là Giáo sư Vương bảo em mang sang cho cô, xem như quà xin lỗi của khoa Cơ khí, mong cô nhận lấy.
Trong tiếng cầu ông bà tổ tiên của các sinh viên sắp tốt nghiệp khoa Y Đại học Thủ đô, Tô Hòa 5nghỉ trưa xong mang theo giáo án đi đến lớp học trước hai mươi phút.
Số điểm của hai bài thi đó sẽ được tính vào số điểm tổng, trả lời đúng không được thêm điểm, nhưng trả lời sai sẽ bị trừ điểm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.