Chương 142: THIÊN NHÂN NGŨ SUY(*)
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1237 chữ
- 2021-12-31 05:40:01
Tô Hòa gật đầu, hơi do dự rồi lại giải thích,
Nếu như trong nhà bác chưa từng xuất hiện thứ âm độc, mà muốn làm tan máu bầm trong đầu Cố Trườn8g Tranh thì đây vốn không phải là vấn đề to tát. Nhưng hiện giờ Cố Trường Tranh đã bị mấy thứ này nhiễm vào, đã có tướng thiên nhân ngũ suy, v3ậy thì có thể cứu được anh ấy hay không, một nửa là do người quyết định, một nửa là số trời.
Ông Cố đứng trong phòng ngủ, ló đầu vào 9nhìn lướt qua áo khoác da cáo trên giường nhỏ, ánh mắt lóe lên.
Tô Hòa còn nói,
Nếu như cháu đoán không sai thì chiếc áo khoác da cáo6 này chỉ xuất hiện sau khi Cố Trường Tranh về nhà. Hơn nữa, hiện giờ nhà bác chẳng những có chiếc áo khoác da cáo, mà còn có hai cái răng cáo,5 một cái đuôi cáo và một pho tượng trang trí hình con cáo.
Tô Hòa mỉm cười,
Món đồ được đào từ dưới đất lên cũng dám trưng bày trong nhà? Chán sống rồi sao?
Bà nội Cố vừa gạt nước mắt vừa nói,
Đây là đại sư cho, bảo là có thể trừ tai họa đón may mắn vào, để Trường Tranh được may mắn. Sao đại sư có thể lừa người khác chứ?
Vậy ý của bà là cháu đến đây rắp tâm lừa gạt người khác à?
Chiếc bình Quan Âm bằng sứ trắng vang lên âm thanh vỡ nát, một cái răng cáo màu đỏ như máu xen lẫn trong các mảnh vỡ của bình sứ, trông cực kỳ nổi bật.
Bà Cố và bà nội Cố nghe được âm thanh vang lên từ phòng khách thì vội vàng bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi chạy ra phòng khách. Kết quả là bà nội Cố nhìn thấy chiếc bình Quan Âm mà mình yêu thích vỡ vụn tung tóe dưới nền nhà.
Ôi... chiếc bình Quan Âm bằng sứ trắng trăm năm của tôi!
Bà nội Cố tan nát cõi lòng.
Tô Hòa ngồi xổm xuống nhặt cái răng cáo màu đỏ kia rồi đưa cho ông Cố, dặn dò,
Nhanh chóng tìm ra đuôi cáo và pho tượng con cáo, cháu đợi bác dưới lầu.
Nghe được từ
đuôi cáo
này, bà Cố biến sắc, bà hỏi bà nội Cố,
Mẹ, có phải mấy người trước cô Hai đưa cho mẹ một cái đai lưng đuôi cáo, cái có màu giống như chiếc áo khoác da cáo của con ấy. Cô hai bảo là em rể đem về từ Tây Bắc, mẹ còn thích vô cùng nữa!
Mặc dù bà Cố không rõ tại sao Tô Hòa muốn tìm đuôi cáo, nhưng bà biết hôm nay Tô Hòa đến nhà họ Cố là vì cứu Cố Trường Tranh!
Bà nội Cố ngạc nhiên trợn mắt, bà khiếp sợ ra mặt nhìn ông Cố,
Con biết mình đang làm gì không hả? Đó là em gái, em rể, cháu trai và cháu gái của con đấy!
Lúc ông Cố gọi điện thoại hơi cong lưng xuống, mặc cho bà nội Cố đánh vài cái vào lưng ông, sau đó ông mới từ từ đứng thẳng lưng dậy, trầm giọng mà nói,
Con không có đứa em gái và em rể muốn lấy mạng sống của con trai con.
Bà nội Cố tựa như bị sét đánh. Bà cụ đi theo ông cụ Cố sóng gió nào mà chưa trải qua, chuyện kinh khủng gì mà chưa từng chứng kiến chứ?
Răng cáo thì có lẽ là khó tìm nhưng đuôi cáo và tượng hình con cáo ắt hẳn sẽ không qua mặt được bác.
Trong lúc nói chuyện, Tô Hóa thò tay vào chậu hoa, dùng sức đào bới. Lát sau, một cái răng cáo màu trắng xuất hiện trên đầu ngón trỏ của cô. Tô Hòa nhún vai,
Ồ, đã tìm được một cái răng cáo. Răng cáo có kích thước nhỏ nên Bộ trưởng Cố không biết thì vẫn có thể thông cảm được. Nhưng còn về đuôi cáo và tượng con cáo thì chắc Bộ trưởng Cố không thể không biết đúng không?
Tô Hòa đi tới trước một chiếc kệ trưng bày các món đồ cổ, cầm một chiếc bình Quan Âm bằng sứ trắng rồi trực tiếp đập chiếc bình Quan Âm bằng sứ trắng ấy xuống đất.
Thấy Cố Trường Tranh được đặt trên một tấm ván giường bằng gỗ chẳng có gì trải ở dưới, còn bị bốn, năm người đàn ông cao to cố gắng đè xuống. Ông cụ Cố biến sắc, ông cụ vội vàng hỏi Hạ Thuần Phong,
Lão Hạ, ông xem chuyện gì thế này?
Hạ Thuần Phong không trả lời, sự chú ý của ông đã bị hấp dẫn bởi món đồ được đặt bên cạnh giường nhỏ bên cạnh Cố Trường Tranh.
Hạ Thuần Phòng nhìn chằm chằm vào răng cáo, da cáo, đuôi cáo và tượng con cáo trên giường nhỏ một hồi lâu mới dời sự chú ý sang Cố Trường Tranh, lại nhìn vào gương mặt nổi cả gân xanh lên của Cố Trường Tranh mà đánh giá tỉ mỉ một hồi lâu. Sau đó, Hạ Thuần Phong thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm,
Sao có thể như vậy được chứ?
Nhưng bây giờ nghe ông Cố nói như thế, cả người hệt như bị bòn rút hết sức lực, ngay cả đứng cũng không vững.
Bà cụ chầm chậm cởi tạp dề bên hông, tê liệt ngồi xuống ghế sô pha, nước mắt rơi lã chã, lải nhải,
Rốt cuộc tôi đã tạo nên nghiệp gì chứ... Rốt cuộc tôi đã làm nên tội gì?
Ông cụ Cố và Hạ Thuần Phong, Cố Chính Sinh cùng nhau trở về nhà họ Cố.
Bà nội Cố cho rằng gia đình mình đã đắc tội với Quan Âm Bồ Tát, khóc đến nỗi hai mắt đẫm lệ, bà run rẩy nói với bà Cố,
Đúng là có một cái đai lưng như thế, con bé Hai biết thắt lưng mẹ không tốt nên đặc biệt đưa tới, để trong phòng ngủ của mẹ đấy, sao vậy? Đai lưng ấy có vấn đề gì à?
Tô Hòa mở miệng nói với ông Cố,
Lại là chiếc áo khoác da cáo và đai lưng đuôi cáo. Bộ trưởng Cố, hai món đồ này đều xuất phát từ tay một người, răng cáo từ đâu mà có thì chẳng cần nói cũng biết. Hẳn là bác đã biết mình nên làm gì rồi đúng không.
Ông Cố buồn bực gật đầu, bước tới bên cạnh điện thoại, cắn răng gọi một dãy số điện thoại, nói với người bên kia đầu dây,
Chia quân ra thành ba hướng. Một hướng khống chế Cố Tân Liên, một hướng khống chế Tôn Văn Cường, hướng còn lại khống chế Tôn Tiến và Tôn Duyệt. Mặc cho ai mở miệng nói gì đi nữa thì cũng không thể để gia đình bốn người này gặp người khác, chờ sắp xếp của tôi.
Cố Chính Sinh thấy ông bạn già cau mày thì cũng vội vàng đi tới nhìn Cố Trường Tranh gầy gò tiều tuỵ, hỏi Hạ Thuần Phong,
Ông nhìn ra gì rồi à?
Hạ Thuần Phong nhắm mắt, xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu lên, khóe mắt đã ướt nhẹp.
Thiên nhân ngũ suy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.