Chương 141: MIẾNG DA TRONG TỦ QUẦN ÁO


Trải qua mười năm biến loạn, tất cả lãnh đạo của Thanh Đại đều biết, tuy hiện nay Thanh Đại vẫn đang đứng trên đỉnh cao nhất trong8 nước, nhưng trên thực tế chỉ là một con lạc đà gầy, và thứ hạng trên quốc tế càng ngày càng xuống dốc, chỉ ngay ở châu Á thôi mà3 xếp hạng của Thanh Đại cũng không còn nằm trong top.


Bỏ bẵng đã lâu chờ ngày phất lại
, đây chính là câu nói miêu tả ch9ính xác tình trạng hiện nay của Thanh Đại.
Nếu có người để ý quan sát, tất nhiên sẽ phát hiện ra hôm nay nhà họ Cố bố trí rất nhiều bảo vệ ẩn núp trong bóng tối, bên trong lùm cây, cầu thang... Không biết có bao nhiêu quân lính được huấn luyện nghiêm ngặt làm công việc bảo vệ, vây qanh nhà họ Cố để như một cái thùng sắt chặt kín.
Cố Trường Tranh ngồi trên sô pha ở phòng khách, trong tay cầm một quả cam đã được bóc vỏ, nhưng vẫn chậm chạp không mở miệng, sắc mặt tái nhợt lạ kỳ.
Tô Hòa được ông Cố đưa vào cửa, gặp được Cố Trường Tranh đã lâu không gặp.
Nhĩ báo thần run lẩy bẩy nói hai chữ,
Lan Cô.

Trên xe, ông Cố hỏi Tô Hòa,
Chuyên gia Tô, không biết về bệnh tình của Trường Tranh, bây giờ cháu có thể nắm chắc mấy phần?

Tô Hòa vừa định nói mười phần, thì Nhĩ báo thần đã lâu không nói chuyện đột nhiên thì thầm,
Có biến xảy ra, cô nói sáu phần thôi!

Tô Hòa dừng chân, cổ tay khẽ run, cô nắm chặt kiếm gỗ táo bị sét đánh sớm đã hóa thành một chiếc nhẫn vàng, đang đeo ở ngón giữa.
Cố Trường Tranh phát hiện trên kiếm gỗ táo bị sét đánh có chứa linh hồn của xích dương tiên thiên, cứng ngắc xoay cổ lại. Lúc nhìn thấy chiếc nhẫn của Tô Hòa thì sắc mặt anh càng trắng bệch, trên gương mặt vốn đã tiều tụy lại ẩn chứa sát khí hung ác mà người bình thường không nhìn thấy được.

Một nơi khác, Hạ Thuần Phong và Cố Chính Sinh cũng nhận được điện thoại của ông cụ Cố, vội vàng chạy đến nhà họ Cố.
Tô Hòa hơi sửng sốt, không kịp hỏi nhiều đã mượn lời Nhĩ báo thần để giải thích cho ông Cố biết.

Nếu trong khoảng thời gian này không xảy ra chuyện gì, thì cháu có thể nắm chắc mười phần; nhưng nếu xảy ra chuyện, thì cháu không chắc lắm.

Bà Cố - Trần Lan Chi nghe thấy giọng Tô Hòa, bột mì trên tay còn chưa lau sạch đã chạy ra, kích động nói,
Cô Tô, rốt cuộc cháu cũng đến rồi, cháu mau xem Trường Tranh giùm dì. Dì thấy hai ngày nay Trường Tranh ăn không ít, nhưng không hiểu sao lại càng ngày càng gầy? Mời Hạ lão và Cố lão đến xem cho nó, nhưng hai người họ cũng không tìm ra nguyên nhân, cho nên chỉ có thể đến tìm cháu.

Tô Hòa nhìn Cố Trường Tranh lẩm bẩm:
Lành ít dữ nhiều.

Cố Trường Tranh ngồi trên ghế run rẩy một cái, vẻ lạnh lùng trong mắt dần mờ đi, sắc mặt khôi phục như thường, anh mỉm cười trông rất tiều tụy,
Mẹ, không cần vất vả thế đâu, con còn chưa ăn xong quả cam đây này...

Bà Cố không thấy Cố Trường Tranh có chỗ nào khác thường, thế là tiếp tục loay hoay trong phòng bếp.
Không đợi ông Cố và bà Cố kịp phản ứng với bốn từ
lành ít dữ nhiều
, Tô Hòa đã chuyển chủ đề,
Hai bác tìm mấy người khỏe mạnh đến đây. Tôi phải tìm vài thứ trong nhà hai bác, nếu trong quá trình tìm đồ có làm việc gì không đúng hoặc mạo phạm, xin hai người thông cảm.

Ông Cố bị bốn chữ
lành ít dữ nhiều
dọa chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người. Ông nào dám từ chối yêu cầu của Tô Hòa, lập tức gọi năm sáu người lính đến, đồng thời ông đích thân đi trước dẫn đường cho cô.
Ông Cố đột nhiên đạp phanh xe lại, dừng xe ở ven đường, nhìn Tô Hòa chằm chằm hỏi,
Giáo sư Tô, cháu có ý gì?

Tô Hòa lắc đầu, thở dài nói:
Thời buổi rối loạn...

Có người vui, đương nhiên sẽ có người buồn.
So với sự phấn khích mù qu6áng của Vương Phù, thì Trần Nhâm thuộc khoa Y của Đại học Thủ đô bình tĩnh hơn nhiều. Ông đã biết nhà họ Cố có bối cảnh quân đội,5 cũng biết Tô Hòa phải đi xem bệnh cho cháu ruột Cố Trường Tranh của nhà họ. Cho nên khi ông nghe được tin Tô Hòa được người trong quân đội đến đón, chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện.
Anh ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha một lúc lâu rồi mới xoay đầu sang chỗ khác nhìn vào phòng bếp. Nghe tiếng nói chuyện của bà Cố và bà nội Cố truyền đến, nụ cười vô hại trên mặt dần trở nên lạnh lẽo, hai bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay bị nắm đến trắng bệch.

Trường Tranh, quả cam mẹ bóc con đã ăn chưa? Không thì mẹ lấy bánh quy sữa xốp giòn mà mẹ vừa mua, ngâm với bột ngũ cốc cho con nhé. Mẹ biết con thích ăn món này nhất mà!
Bà Cố ló đầu ra khỏi phòng bếp hỏi.
Nhĩ báo thần đã nói hết mọi chuyện xảy ra đối với Cố Trường Tranh cho cô nghe. Bây giờ nhà họ Cố như tòa nhà cũ nghiêng ngả, gió thổi báo giông bão sắp đến, đầu trâu mặt ngựa ở khắp nơi đang đợi thời cơ hành động, đã có người cố ý lợi dụng chuyện Cố Trường Tranh nhằm ngáng chân nhà họ Cố.
Ông Cố thấy Tô Hòa tựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại không nói gì, thì không hỏi thêm nữa, tập trung lái xe về nhà họ Cố.
Tô Hòa nhìn Cố Trường Tranh chằm chằm, Cố Trường Tranh trước mặt đã hoàn toàn khác với lúc rời khỏi thôn Tô Gia. Tuy lúc đó trong đầu Cố Trường Tranh có máu tụ, nhưng vẫn tràn đầy thể lực, không suy kiệt tứ chi như thế này. Còn bây giờ sắc mặt anh xanh đen, hốc mắt hõm sâu, trên khuôn mặt lượn lờ tử khí như có như không, hiển nhiên đã biến thành ngọn đèn cạn dầu.
Tô Hòa thở dài một hơi, nghiêng đầu nói với ông Cố,
Tìm một chỗ thoáng đãng, để hai cái giường, một cái lớn, một cái nhỏ. Giường lớn thì để Cố Trường Tranh nằm, giường nhỏ tạm thời để trống. Nhớ kỹ, cần phải đặt cái giường đó dưới ánh mặt trời, đồng thời tìm người giữ anh ấy lại, cho dù anh ấy có giãy giụa thế nào cũng không được buông tay.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.