Chương 140: XUẤT HIỆN ĐI! MÁY CHIẾU!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1266 chữ
- 2021-12-31 05:40:04
Cậu biết đấy, tôi là người học y, cho nên vấn đề y học phải đứng đầu trong hướng nghiên cứu của tôi, định hướng tạm thờ8i trước mắt là nghiên cứu về ung bướu.
Kiểm tra đo lường, định tính và điều trị ung bướu đòi hỏi phải dùng nh3ững thiết bị khác nhau, việc nghiên cứu và phát triển những thiết bị này tôi đã sắp xếp làm vì khoa Y của Thanh Đại. Nế9u cậu thấy hứng thú, có thể đợi công văn thành lập trung tâm nghiên cứu ung bướu được phê duyệt thì trực tiếp đến đó ti6ến hành công việc nghiên cứu phát minh thiết bị. Một khi cậu đến trung tâm này, đồng thời chăm chỉ làm việc, dốc sức là5m nghiên cứu, thì tôi có thể bảo đảm tương lai sau này của cậu chắc chắn rất xán lạn.
Có trời mới biết mấy ngày nay bà Cố lo lắng đến dường nào, mặc dù bệnh tình của Cố Trường Tranh đã dần ổn định, nhưng ngày nào còn chưa trừ tận gốc thì bà vẫn không yên tâm.
Hiện giờ trong đầu Cố Trường Tranh chẳng khác gì có thêm một trái bom hẹn giờ, nói không chừng đến lúc nào đó nó đột nhiên nổ tung lấy mạng của Cố Trường Tranh. Bà Cố cảm thấy yên tâm mới là lạ đó!
Lần này ông Cố đi Thanh Đại phải thề thốt đảm bảo, bà Cố đã ra sắc lệnh,
Nếu không mời được chuyên gia Tô về trị bệnh cho con trai thì ông cũng đừng về nhà nữa.
Ông Cố nhớ lại lúc ở trên chiến trường, ông chỉ huy quân lính giết địch oai phong cỡ nào, kết quả lại rơi vào lòng bàn tay của bà Cố, sao không đau lòng chứ?
Ông Cố lái xe quân đội chạy đến Thanh Đại. Chiếc xe màu xanh quân đội bắt mắt phối hợp với biển số xe, thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thật ra đi trên đường cực kỳ oai phong, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu, làm cho tất cả công nhân viên chức ở Thanh Đại đều sôi trào.
Đây chính là xe quân đội đấy!
Giáo sư Tô, em chọn đề tài nghiên cứu phát minh máy chiếu. Em chỉ còn học ở khoa Cơ khí của Thanh Đại hơn hai năm nữa thôi, nếu tùy tiện bước vào một lĩnh vực mới em sợ thời gian quá ngắn, sẽ không làm được gì cả, em hy vọng cô hiểu.
Tô Hòa mỉm cười,
Tôi hiểu mà. Vậy sáng mai cậu hãy nói với Giáo sư Vương, và hẹn giùm tôi vào mười giờ rưỡi sáng. Sáng mai tôi phải đến khám bệnh tại nhà, chờ sau khi tôi về nhà sẽ đến khoa Cơ khí tìm Giáo sư Vương thảo luận về đề tài nghiên cứu phát minh máy chiếu.
Người ta là nhân tài xuất sắc trong giới y học sắp ra tay chữa bệnh cho cháu ruột nhà họ Cố, dù sao thì hai bà cũng phải tiếp đãi tận tình, không thể khiến người ta để bụng đói về nhà được.
Chờ đến bảy tám giờ, bà Cố lập tức hối thúc ông Cố đến Thanh Đại.
Tô Hòa nghiêm túc nhìn Bành Cẩm Trình nói,
Việc này liên quan đến tương lai của cậu, cậu tự lựa chọn đi. Cho dù cậu lựa chọn thế nào, tôi đều không có ý kiến, đều sẽ ủng hộ hết mình.
Bành Cẩm Trình không nói tiếng nào đi theo sau lưng Tô Hòa. Đến khi Tô Hòa đến nhà ở dành cho công nhân viên chức, cậu ta mới đưa ra quyết định.
Bây giờ Tô Hòa có thể chủ động tìm tới tận nhà trị bệnh cho Cố Trường Tranh nên bà Cố cực kỳ vui vẻ.
Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, bà Cố và bà nội Cố đích thân đi chợ một chuyến, mua các loại cá gà vịt tươi ngon, mua nhiều rau xanh và không ít hoa quả. Mẹ chồng nàng dâu vừa xách về nhà là bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Bành Cẩm Trình gật đầu đồng ý, rồi quay người rời đi.
Tô Hòa nghĩ đến việc mình đã kéo dài bệnh tình của Cố Trường Tranh quá lâu, nếu lại tiếp tục trì hoãn thì e rằng sẽ xảy ra chuyện. Vì vậy cô phải giải quyết hết
tích tà
trong đầu Cố Trường Tranh, dù sao thì cái này cứ để trong đầu mãi cũng không tốt.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa rẽ sang đường khác, cô đến căn tin của sinh viên để gọi điện thoại cho nhà họ Cố, báo cho nhà họ biết là sáng sớm ngày mai hãy chuẩn bị sẵn sàng, cô sẽ đánh tan máu tụ trong đầu Cố Trường Tranh trong một lần. Đến lúc đó, máu tụ sẽ thông qua vết châm cứu chảy ra ngoài, sau đó dùng thuốc khéo léo đắp lên miệng vết thương rồi uống thuốc Đông y sẽ dần dần tốt lên.
Người nhận điện thoại là mẹ của Cố Trường Tranh.
Thứ hai, tôi chuẩn bị hợp tác nghiên cứu với Giáo sư Vương một đề tài - nghiên cứu phát minh máy chiếu. Chủ đề này tương đối gần với hướng nghiên cứu trước đây của cậu, vả lại nghiên cứu thiết bị máy chiếu rất gần gũi với hoạt động hằng ngày của mọi người. Nếu có thể nghiên cứu được, đồng thời sử dụng hợp lý thành quả nghiên cứu thì chúng ta sẽ không cần lo lắng đến kinh phí của những đề tài khoa học khác trong tương lai, chỉ riêng máy chiếu đã đủ hỗ trợ rất nhiều dự án nghiên cứu khoa học hoàn thành thuận lợi.
Đề tài thứ ba chính là Giáo sư Vương chuẩn bị xin thành lập khoa Kỹ thuật quân sự. Mà tôi nói trước, hạng mục này có tính mạo hiểm, và chắc chắn tôi sẽ không thường xuyên có mặt ở khoa này được. Nếu cậu chọn hai dự án trước, tôi có thể giúp cậu dù không nhiều thì cũng ít, còn nếu cậu lựa chọn hạng mục thành lập khoa Kỹ thuật quân sự thì tôi e rằng tôi không có nhiều thời gian hướng dẫn cho cậu.
Thật ra, người nhà họ Cố vẫn luôn chú ý đến hành tung của Tô Hòa. Từ khi cô đặt chân lên mảnh đất ở thủ đô, bà Cố cứ nhắc mãi đòi dẫn Tô Hòa về nhà họ Cố để xem bệnh cho Cố Trường Tranh. Bà biết Tô Hòa đến thủ đô có việc cần làm nên không trực tiếp đến Đại học Thủ đô tìm người, chỉ có thể thông qua quan hệ của ông nội Cố để hối thúc Hạ Thuần Phong và Cố Chính Sinh.
Hạ Thuần Phong và Cố Chính Sinh sợ bước vào cái nơi đầm rồng hang hổ ở Đại học Thủ đô thì không thể rút chân ra được, chỉ đành nghĩ cách nhờ Trần Nhâm gửi lời nhắn, ai ngờ ông ấy lại ầm ĩ không vui với Tô Hòa...
Xe quân đội cấp cao đấy!
Nếu như trong lòng mỗi sinh viên có
mộng làm quan
sẽ hướng tầm mắt nhìn xa hơn, đặt mục tiêu xa hơn, thì chắc hẳn mục tiêu cuối cùng của người đó là được trở thành nhà lãnh đạo của quân đội, còn hơn cao nữa thì không thực tế lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.