Chương 139: GẮP LỬA BỎ TAY NGƯỜI


Cô nhớ có một thế giới nào đó, công việc giảng dạy đã hoàn toàn được hiện đại hóa bởi công nghệ, giáo viên không cần phải dùng phấn viết, mà chỉ8 cần dùng máy chiếu để trình chiếu các slide. Thậm chí còn có khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn, chẳng hạn như slide chiếu phim hoặc slide chiếu 33D... Những công nghệ đó, bây giờ Tô Hòa có muốn cũng không dám nghĩ đến.

Mặc dù hơn ba mươi năm trước, tại đại học Pennsylvania của nư9ớc M đã phát minh ra máy vi tính đầu tiên
Máy tính tích hợp kỹ thuật số điện tử
do quân đội đặt hàng theo yêu cầu. Nhưng theo Tô Hòa thấy, má6y vi tính đó chỉ là một cục sắt vụn hào nhoáng bên ngoài. Ở một vài khía cạnh nào đó, nó quả thực có ý nghĩa vượt thời đại, tuy nhiên, tính thự5c dụng thì không mạnh lắm.


Haizz... Nếu có thể phát minh ra máy tính, vậy thì khi lên lớp sẽ không cần phải hít bụi phấn rồi...
Tô Hòa lẩm bẩm.
Tô Hòa mỉm cười, thu dọn đồ đạc, cất giáo án và bình giữ ấm, chuẩn bị trở về nhà ở dành cho công nhân viên chức ở Thanh Đại ăn cơm chiều. Không ngờ, cô vừa bước xuống bục giảng thì bị một đám sinh viên
như hổ như sói
chặn đường.

Giáo sư Tô, có thể để chúng em xem giáo án của cô một chút được không?


Năn nỉ cô đó, cô giảng bài hay quá, em nghe đến say mê, nên không thể ghi chép hết được! Cô có thể cho em mượn về chép được không?

Nét mặt Bành Cẩm Trình hiện vẻ vui mừng. Tuy danh tiếng của Giáo sư Vương Phù rất nổi tiếng ở Thanh Đại, nhưng nếu so với Giáo sư Hàn Tấn thì chưa đủ tầm. Một người là học giả chuyên gia ở lĩnh vực cơ khí trong nước, còn người kia là nhà khoa học cấp cao ở lĩnh vực cơ khí trong nước, sự chênh lệch rất lớn, khó mà dùng một hai câu để miêu tả được.
Nếu như Tô Hòa tìm cho cậu ta một đề tài khoa học từ Giáo sư Hàn Tấn, vậy trong tương lai tên cậu ta sẽ được viết trong danh sách những nghiên cứu khoa học quan trọng nhất của quốc gia, cái này không chỉ là thành tích, mà còn là một vinh dự cực kỳ hiếm có!

Cảm ơn Giáo sư Tô, em nghe theo sự sắp xếp của cô!
Bành Cẩm Trình vui mừng vỗ ngực bảo đảm.
Tô Hòa hơi sửng sốt, cười nói:
Đương nhiên có thể, sáng mai em đến phòng làm việc ở khoa Cơ khí chờ tôi. Đúng lúc tôi muốn trò chuyện với Giáo sư Vương, vừa vặn có một số việc phải nhờ người ở khoa Cơ khí đến làm, nếu em đồng ý đến phụ giúp thì không còn gì tốt hơn.

Bành Cẩm Trình nghe Tô Hòa muốn cậu đến đó giúp mà không phải nhận cậu, thì hấp tấp giải thích:
Giáo sư Tô, ý của Giáo sư Vương là muốn để em đi theo cô làm đề tài nghiên cứu khoa học, làm luận văn thạc sĩ.

Sinh viên còn ngồi trong phòng học nghe Bành Cẩm Trình nói vậy thì sợ đến choáng váng. Cậu nói xem, một nghiên cứu sinh thạc sĩ khoa Cơ khí ở Thanh Đại lại đến tìm Giáo sư khoa Y để làm luận văn là sao hả?
Mặc dù bài giảng đã kết thúc nhưng những sinh viên ngồi dưới vẫn chưa dám buông lỏng, không vì sao cả, bởi lẽ bọn họ đang mượn vở nhau để bổ sung những phần thiếu sót!
Nếu để lỡ mất dù chỉ là tí xíu kiến thức thì cũng là tổn thất to lớn của bọn họ!
Tuy hiện tại có nhiều chỗ bọn họ còn chưa hiểu, nhưng họ tin rằng chỉ cần kết thúc tiết học, nếu như chăm chỉ tìm hiểu thì có thể hiểu ra.
Đây không phải là làm càn sao?
Sau khi Tô Hòa nghĩ đi nghĩ lại, thì cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Bành Cẩm Trình.

Cũng được, nếu đây là ý kiến của Giáo sư Vương thì tôi không thể từ chối. Đúng lúc tôi đang muốn lập tổ nghiên cứu khoa học, nếu cậu có ý định này, vậy chúng ta sẽ thảo luận mọi chuyện thật kỹ càng. Cậu muốn làm đề tài về giao thoa giữa khoa Y và khoa Cơ khí đó, vậy tôi có thể hướng dẫn cho cậu. Nhưng nếu cậu muốn làm đề tài lúc đầu, vậy tôi sẽ đi tìm Giáo sư Hàn Tấn, xin một hai đề tài về động cơ máy móc, để cậu làm mấy năm cũng không thành vấn đề.

Nếu bọn họ có thể hiểu được bảy tám phần bài giảng của Tô Hòa thì sau này đi làm chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, con đường thăng chức sau này không còn khó đi.
Tô Hòa nhìn đồng hồ đeo tay, thấy sắp hết giờ bèn nói:
Bài học hôm nay đến đây kết thúc, mọi người trở về tiêu hóa chương trình học trước. Nếu ngày mai nếu như có chỗ nào chưa hiểu, các em có thể đặt câu hỏi khi cô tổng kết chương vào cuối buổi học, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận.

Bành Cẩm Trình nhanh chóng đứng dậy, chạy mấy bước đến trước bàn giáo viên, nói với Tô Hòa,
Giáo sư Tô, Giáo sư Vương nói muốn để em đi theo cô làm nghiên cứu khoa học. Cô thấy được không? Kết hợp điểm mạnh của khoa Y và khoa Cơ khí, làm ra cái gì mà Ngành học giao thoa cô từng nói.


Giáo sư Tô, em muốn theo cô học nghiên cứu sinh. Cô cho em mượn giáo án xem một đêm đi!


Các sinh viên tranh nhau chen lấn, kêu gào ầm ĩ, sợ Tô Hòa cầm giáo án rời khỏi phòng học.

Ngay tại lúc Tô Hòa không biết từ chối thế nào thì Chủ nhiệm khoa Y ở cuối phòng học nặng nề ho khan một tiếng, răn dạy những sinh viên kia:
Lên lớp thì không chú ý nghe giảng, tan học còn muốn mượn chép? Nào có chuyện dễ dàng vậy hả!



Giáo sư Tô, cô không được cho ai mượn giáo án. Tôi đang định cầm về khoa, tối nay tìm người tăng ca sửa lỗi để in, ngày mai sẽ giao cho nhà xuất bản Đại học Thủ đô, nhanh chóng in ấn giáo trình này. Nếu sinh viên nào muốn xem thì chờ sau khi xuất bản giáo trình rồi đi mua.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.