Chương 156: GIÚP NGƯỜI ĐÀO GÓC TƯỜNG CỦA CHÁU TRAI


Trong lòng Tô Hòa thầm châm chọc đôi lời. Nhưng cô cũng hiểu rõ, với mức sống cơ bản của người dân trong nước hiện nay, mua cái xe đạp hai bánh còn p8hải suy đi tính lại, trong nhà có thể có một cái xe công nông ba bánh đã là tốt lắm rồi, có mấy nhà mua nổi ô tô chứ?

Người có thể lái được 3ô tô không phải người có tiền thì cũng là người có quyền. Mà những người như thế thì đều rất tiếc mạng, cho nên khả năng xảy ra tai nạn giao thông l9à cực kỳ nhỏ.
Nếu để đồng nghiệp của con gái bà nhìn thấy dáng vẻ này của bà, liệu người ta có coi thường con gái bà không?
Lý Thục Phân càng nghĩ càng hối hận. Bà dịch chân sang bên cạnh, nhìn dấu chân đen sì trên sàn nhà thì nói:
Bé Hòa à, mẹ vẫn nên về quê thì hơn...

Tất cả mọi thứ ở thủ đô đều rất rực rỡ, xinh đẹp. Đường sá ở đây còn rộng hơn con đường ở huyện Tế Nguyên không biết bao nhiêu lần. Trong các cửa hàng hai bên đường còn treo những chiếc đèn rực rỡ chói lòa, trên tường thì dán những tờ giấy sắc màu sặc sỡ. Căn nhà cao nhất ở huyện Tế Nguyên chỉ có ba tầng thôi, mà khi mới đến nhà ở của công nhân viên chức Thanh Đại, bà có đếm được tòa nhà bà đang ở này cao tận bảy tầng cơ!
Nghe nói bên dưới còn có một tầng hầm dùng để đựng những thứ linh tinh nữa…
Theo Tô Hòa thấy, căn nhà này chỉ là một căn nhà bình thường thôi. Đương nhiên, cái đánh giá
bình thường
ấy là do Tô Hòa đã thấy nhiều nhà tốt hơn.
Nhưng với Lý Thục Phân thì căn phòng này quá là mới lạ, cao sang. Trước kia bà cho rằng căn nhà mới của nhà mình đã đủ xa hoa lộng lẫy rồi, dù sao nó cũng thuộc dạng
biệt thự
ở thôn Tô Gia. Nhưng so với căn phòng hiện tại Tô Hòa đang ở thì căn nhà mới ở thôn Tô Gia kia hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Còn về lý do vì sao Lý Thục Phân lại đột nhiên chạy đến thủ đô thì tạm thời Tô Hòa không định hỏi, ít ra cũng phải để Lý Thục Phân bình tĩnh lại đã.
Lý Thục Phân đứng ở cửa nhìn sàn nhà sạch bong sáng bóng, lại nhìn đôi giày bẩn thỉu trên chân mình, không khỏi nghĩ đến những thứ nhìn thấy trên đường đi từ nhà ga thủ đô đến khu nhà ở của công nhân viên chức Thanh Đại này.
Tô Hòa cất đồ xong, thay một bộ quần áo khá rộng rãi thoải mái rồi lại mang một bộ đồ mới mua của mình ra, hỏi Lý Thục Phân:
Nếu mẹ đã đến đây rồi thì cứ ở lại đây trước đi. Con không biết mẹ đến nên chưa mua sẵn quần áo cho mẹ, mẹ có mang đồ để thay không?


Mấy hôm nay trường mới khai giảng, có rất nhiều việc, đợi mấy hôm nữa con rảnh rỗi, hai mẹ con ta cùng đi dạo phố, mua mấy bộ đồ vừa vặn cho mẹ mặc. Con đi đun nước cho mẹ, đợi khi nào người mẹ ấm hơn thì đi tắm để xua khí lạnh trên người đi...


Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ mau đứng dậy đi, nếu mệt thì vào nhà rồi ngủ, hôm nay lạnh thế này, mẹ không sợ bị cảm lạnh à!

Tô Hòa lấy chìa khóa phòng ra mở cửa, vội vàng dẫn Lý Thục Phân vào nhà.
Đối với đề nghị của ông nội Cố, Tần Nguyên cũng chỉ cười trừ:
Gái tài trai sắc, lời này của ông nghe như thể cháu là kẻ ăn bám vậy.

Tần Nguyên nói thì nói vậy nhưng trong ánh mắt lại có những ánh sáng kỳ lạ xẹt qua, khóe môi anh hơi nhếch lên. Đây là lần đầu tiên anh không từ chối việc người ta giới thiệu đối tượng cho mình.
Một cô gái muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, mà gặp cũng đã gặp rồi, hơn nữa bản thân cũng có cảm giác, tất nhiên là Tần Nguyên không muốn bỏ lỡ.
Tô Hòa vô cùng lo lắng chạy về nhà. Kết quả, vừa đi đến cửa đã thấy Lý Thục Phân đang dựa lưng vào tường, ngồi bệt dưới đất, ôm chặt túi quần áo ngủ gà ngủ gật.
Điều kiện nhà ở của thời này không tính là tốt. Cho dù là khu nhà ở của công nhân viên chức mà Thanh Đại vẫn luôn lấy làm tự hào thì cũng chỉ là bố cục rộng hơn một chút mà thôi. Gạch lát sàn toàn là gạch chịu mài mòn, trên vách tường được trát xi măng đàng hoàng và quét thêm một lớp vôi nhẵn bóng.
Nhờ có hệ thống sưởi nên trong nhà không lạnh chút nào. Trong phòng bếp có một bếp lò nhỏ, bình thường Tô Hòa dùng bếp lò để đun nước, còn khi nấu cơm thì có thể dùng chiếc bếp gas mới mua để xào rau, còn bếp lò thì để đun nước nấu mì.
Có lẽ đến khi mà mức sống cơ bản của người dân được nâng cao, số người mua được ô tô càng lúc càng nhiều thì nhà nước có không6 muốn sinh ra chính sách thi bằng lái xe cũng không được.
Xe dừng ở dưới lầu khu nhà ở của giáo viên Thanh Đại, Tô Hòa cảm ơn ông cụ Cố và T5ần Nguyên một câu rồi xuống xe, đi vào trong tòa nhà.
Không nói đến nguyên vật liệu xây dựng, chỉ cần xem nội thất, vật dụng trong nhà tất cả đều là đồ mới, kính sáng bóng, đến cả cái bếp lò kia cũng mới tinh nữa... Theo Lý Thục Phân thấy, đây không phải là bà đến ở nhà con gái, mà là đến ở trong cung điện xa hoa, khiến bà không biết phải đặt chân ở đâu.
Tô Hòa cài then cửa vào, nói với Lý Thục Phân:
Mẹ, mẹ đi vào cho ấm người đi đã. Mẹ muốn uống nước ấm thì tự rót trong phích nước nóng nhé. Con đi cất đồ đã. Anh Kiến Thiết và Kiều Kiều ra ngoài chơi, chắc cũng sắp về rồi. Mẹ muốn ăn gì, để tối con nấu cho mẹ một bữa thật là ngon.

Ông cụ Cố hỏi Tần Nguyên:
Tiểu Tần, cháu thấy cô Tô này thế nào?

Tần Nguyên sửng sốt, ánh mắt anh nhìn theo phía Tô Hòa đang đi vào trong cửa tòa nhà, mang theo chút phức tạp:
Rất có bản lĩnh, rất đặc biệt, cũng rất cao không thể với tới...

Ông cụ Cố cười ha hả, vỗ vai Tần Nguyên:
Gái tài trai sắc, cũng xem như là duyên trời cho. Tiểu Tần, cháu cố gắng hơn chút nữa, xem có theo đuổi được cô bé Tô này không. Nếu nhà họ Tần có được một cô con dâu tài giỏi như vậy, chắc hẳn bố mẹ cháu dù có ở dưới suối vàng cũng có thể yên lòng được.

May mà Cố Trường Tranh không biết ông nội Cố đang làm gì, nếu anh mà biết e là sẽ tức đến độ phải nhảy dựng lên trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô rồi lao ngay về nhà tính sổ với ông nội Cố mất!
Lý Thục Phân nghĩ về thủ đô muôn màu muôn vẻ, lại nghĩ về bản thân lấm lem bụi đất thì sinh lòng tự ti. Lúc này bã đã hơi hối hận, vì sao lúc trước bà lại kích động như vậy chứ?
Ở trong thôn Tô Gia tốt biết bao, dù sao tiền bạc trong túi cũng không tiêu hết được. Nếu Tô Kiến Quốc chọc tức bà thì bà cứ mắng cho ông ta một trận, sao cứ phải khăng khăng đến thủ đô làm gì?
Nói xong mấy câu này, Tô Hòa rót cho Lý Thục Phân một cốc nước, còn hòa thêm một ít đường glucose vào trong đó. Lúc này, cô mới phát hiện Lý Thục Phân vẫn còn đứng tần ngần ở cửa, không nhúc nhích.


Mẹ, mẹ đứng ở đó làm gì thế? Mau vào đây đi. Mẹ bôn ba cả đoạn đường, còn không thấy mệt à? Vẫn còn phòng trống, chăn ga gối đệm cũng toàn là đồ con mới mua, con cũng không thiếu tiền, mẹ cứ yên tâm ở đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.