Chương 161: THỈNH CẦU CỦA HÀN TẤN
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1203 chữ
- 2021-12-31 05:40:27
Nếu Tô Hòa có thể cứu sống những bệnh nhân bọn họ đều phán là sẽ chết kia, như vậy đủ để nhìn ra y thuật của Tô Hòa rất độc đáo, nói là s8iêu phàm, tài nghệ trấn áp quần hùng cũng không quá chút nào!
Người như vậy rõ ràng là báu vật của giới y học, sao đến miệng Hàn3 Tấn lại biến thành nhân tài bị y học bỏ quên rồi?
Chẳng lẽ Tô Hòa còn am hiểu ở lĩnh vực nào hơn à?
Mẹ, sao mọi người còn chưa ngủ thế?
Tô Hòa hỏi.
Lý Thục Phân nghe thấy tiếng, lập tức đứng dậy, vừa đi vào phòng bếp, vừa cằn nhằn,
Đêm hôm con đi làm cái gì thế? Cơm nước nấu xong hết rồi, kết quả không kịp ăn. Chắc là cháo đã nguội rồi, mẹ đi hâm nóng lại cho con, con ngồi xuống nghỉ ngơi đi!
Con nói xem, sao con lại to gan như vậy hả? Con gái một thân một mình, đến thủ đô cũng không nói để mọi người bớt lo, tối rồi còn dám lên xe của đàn ông lạ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Lãnh đạo lớn đã nói thế rồi, cho dù Hàn Tấn có không muốn thế nào, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
Tô Hòa kéo cơ thể mệt mỏi về đến khu nhà ở của công nhân viên chức đại học Thanh Hoa thì đã là mười giờ tối.
Phòng khách vẫn sáng đèn, Lý Thục Phân và Lý Kiều Kiều, Lý Kiến Thiết ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt ba người đều lo lắng.
Cô ấy là thiên tài khác người trong ngành cơ giới học, nhìn qua bản vẽ là đã biết tôi đang vẽ cái gì, bản lĩnh này cho dù là những người nghiên cứu chế tạo động cơ máy móc sáu, bảy năm cũng chưa chắc có thể luyện ra được!
Người trong phòng bệnh đều đã kinh ngạc đến chết lặng.
Lãnh đạo cấp cao nhìn Tô Hòa vẫn đang thản nhiên, lại nhìn Hàn Tấn tràn đầy khao khát, ông ta biết Hàn Tấn không nói láo, đứng ra ngắt lời:
Ông Hàn, chuyện này không vội, đã không còn sớm nữa rồi, ông đừng làm khổ học trò của mình nữa, cũng để chuyên gia Tô người ta đi về nghỉ ngơi đã. Mọi người đã mệt mỏi cả một ngày rồi, cho dù là chuyện gì thì cũng để ngày mai rồi nói!
Lãnh đạo cấp cao th9ấy sắc mặt những chuyên gia hàng đầu này đen sì, vội vàng lên tiếng hóa giải bầu không khí lúng túng,
Ông Hàn, ông không thể nói như vậ6y được! Chuyên gia Tô có trình độ y học khiến người ta nhìn mà khiếp sợ, sao ông có thể nói người ta bị y học bỏ quên được? Nếu như khôn5g phải là chuyên gia Tô, sao ông có thể sống đến bây giờ?
Hàn Tấn ngẩn ra, miễn cưỡng chống tay ngồi dậy khỏi giường, hỏi Tô Hòa,
Cháu lại cứu bác à?
Tại sao lại dùng từ
lại
?
Trừ Tô Hòa và Hàn Tấn ra, không ai hiểu hàm ý của cái chữ
lại
này.
Tô Hòa gật đầu, nói với Hàn Tấn,
Bác cứ tĩnh dưỡng một khoảng thời gian đi, về sau cố gắng đừng thức đêm nữa, sức khỏe của bác không chịu nổi đâu. Sau này cháu sẽ gửi thuốc điều dưỡng thân thể cho bác, một ngày uống hai viên, bớt nóng giận bớt cáu gắt, ngủ sớm dậy sớm, chú ý vận động, mỗi ngày tốt nhất có thể đi bộ khoảng một tiếng, đừng đi mỗi đường bằng phẳng, leo dốc có ích cho việc khôi phục chức năng các cơ quan nội tạng của bác.
Vẻ mặt Hàn Tấn khổ sở,
Cháu đừng nói những thứ này vội, có còn nhớ bản vẽ lần trước bác cho cháu xem không? Trên bản vẽ đó xuất hiện một số vấn đề, bác tính lại hai ngày hai đêm cũng không tính ra kết quả, cháu xem giúp bác xem có phương án thiết kế nào tốt hơn không?
Điều làm bọn họ kinh ngạc hơn là Tô Hòa lại không chút do dự đồng ý.
Tô Hòa nói với Hàn Tấn,
Bác đem qua đây đi, nếu như cháu giải quyết thay bác, cũng bớt cho bác suốt ngày nổi nóng.
Hàn Tấn mừng rỡ, cũng không quan tâm đến cơ thể mệt mỏi, vội vàng gọi một cậu học trò luôn ở bên cạnh mình đến,
Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đem cái vấn đề tổ chúng ta không giải quyết được kia đến đây. Không đúng không đúng, mang hết mấy cái vấn đề chúng ta chưa giải quyết được đến đây, xem Giáo sư Tô có cách nào không!
Những chuyên gia hàng đầu ở đây và lãnh đạo cấp cao lại kinh hãi... Hàn Tấn này bị bệnh đến hồ đồ rồi à?
Lĩnh vực ông ấy nghiên cứu là cơ giới học, không có một chút quan hệ nào với y học, sao lại tìm Tô Hòa giải quyết vấn đề giúp ông ấy?
Lại còn là chọn một phương án thiết kế tốt hơn để giải quyết vấn đề!
Tô Hòa trợn mắt, giải thích:
Là bệnh viện Nhân dân số 1 Thủ đô có một nhà khoa học già bệnh tình nguy kịch. Nhà khoa học kia rất quan trọng đối với đất nước chúng ta, nếu như bây giờ ông ấy qua đời, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho đất nước, cho nên người phía trên đến tìm con. Mẹ tưởng
bằng chuyên gia hàng đầu
dễ lấy thế à? Đất nước cho chúng con nhiều tiện lợi như vậy, chúng con chắc chắn phải dốc hết sức mình, nếu không há chẳng phải là đất nước lỗ to hay sao?
Lý Thục Phân ngẫm nghĩ lời Tô Hòa nói, cảm thấy rất có lý, cũng không nói gì nữa.
Bà xới cho Tô Hòa một bát cháo nóng, lại lấy một quả trứng gà luôn để trong bếp lò cho nóng ra,
Con nói đúng, mau ăn đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi cho sớm, mệt mỏi cả ngày rồi. Anh họ Kiến Thiết muốn tìm con bàn chuyện, hai đứa để ngày mai rồi hãy nói đi!
Lý Kiến Thiết không có ý kiến gì, ngược lại là Tô Hòa đang bóc trứng dừng tay lại,
Anh họ, bàn chuyện gì, anh cứ nói đi, chuyện ngày mai quá nhiều, bây giờ em vẫn chưa buồn ngủ lắm.
Lý Kiến Thiết xoa xoa hai tay, cười ngượng ngùng,
Em họ, anh muốn tìm em mượn chút tiền làm ăn. Anh và Kiều Kiều đi quanh đây mấy vòng, cảm thấy con phố ăn vặt bên cạnh Thanh Đại cũng không tệ, có không ít học sinh mua đồ ăn, chỉ cần chăm chỉ làm lụng, dọn dẹp chỗ nấu ăn sạch sẽ một chút, chắc có thể kiếm được tiền!
Chuyện mượn tiền không thành vấn đề, nhưng anh định bán cái gì?
Tô Hòa vừa ăn cháo vừa hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.