Chương 166: KẺ ĐỊCH LUÔN MUỐN TIÊU DIỆT CHÚNG TA


Không ít dược sư vì bảo đảm địa vị của mình, đều lựa chọn giấu đơn thuốc đi, không bao giờ trao đổi với người khác, ngăn chặn tất cả khả năng tiết l8ộ ra ngoài.

Nào ngờ chính vì mục đích bo bo giữ cho mình hết lần này đến lần khác, hết năm này qua năm khác như vậy khiến cho nhiều năm liề3n bọn họ không có tiến bộ. Mà các dược sư tu luyện học tập ở núi Dược Vương lại tích cực mở rộng tất cả y điển dược điển cung cấp cho mọi người. Đâ9y là nguyên nhân quan trọng nhất khiến núi Dược Vương có thể có nội tình phong phú, trổ hết tài năng trong bao nhiêu thế lực.

Thế lực bình 6thường không học được sự quyết đoán của núi Dược Vương, cũng không có được tích lũy như núi Dược Vương!
Khi núi Dược Vương quyết định mở rộ5ng tấm lòng tiếp nhận dược sư trong thiên hạ, núi Dược Vương đã rạng rỡ tràn trề sức sống, mà những dược sư và thế lực không muốn giao lưu với người khác kia từ giây phút quyết định bo bo giữ mình kia, cũng đã bước vào kết cục sụp đổ.
Hàn Tấn nằm ở trên giường bệnh vẻ mặt thê lương,
Sao quốc gia lại chưa từng nghĩ cách phá bỏ phong tỏa chứ? Chỉ là có một số chuyện căn bản không có cách nào làm công khai được, người ta không muốn cùng chung kỹ thuật với quốc gia chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ép người ta sao? Như vậy không phải là thành cường đạo rồi à?


Cho dù quốc gia có lòng phá bỏ phong tỏa kỹ thuật thì cũng chỉ có thể lựa chọn một số phương pháp ngoài những phương pháp thông thường, nhưng đối phương lại không ngốc, sao có thể đặt kỹ thuật nòng cốt quan trọng như vậy ở nơi dễ thấy cho chúng ta lấy đi? Thứ chúng ta tốn bao nhiêu sức lực phá bỏ phong toả lấy được chỉ là phế liệu của người ta thôi, chẳng có tác dụng gì cả.


Haiz, xem ra vẫn phải tốn thời gian đọc sách thời đại này nhiều hơn, tìm hiểu trình độ chính của khoa học trên thế giới hiện nay rồi, nếu không ngộ nhỡ tùy tiện lấy ra một cái lý luận kiến thức vượt mức quy định, không những không có lợi với việc bồi dưỡng học sinh, thậm chí có thể dẫn đến hiệu quả ngược do nóng vội hỏng việc.

Tô Hòa thu dọn chỗ tạp chí vừa mượn về xong, đã thấy sắp tới trưa rồi. Cô nhét ghi chép mình ghi lại lúc đọc tạp chí vào trong ngăn kéo, khóa kỹ cửa phòng làm việc, xách túi ra ngoài.
Vừa vặn một Tiến sĩ dưới quyền của Vương Phù thấy Tô Hòa khóa cửa phòng làm việc, anh ta ngẩn người, chạy vội về phòng thí nghiệm, hỏi Bành Cẩm Trình,
Cẩm Trình, Giáo sư Tô tới rồi, không phải cậu nói Giáo sư Vương tìm cô ấy có chuyện sao?

Tô Hòa trầm ngâm, cô lại ngồi xuống ghế, cầm lấy cuốn tác phẩm vĩ đại kia, theo thứ tự mục lục nhìn những vấn đề Trần Hạo đưa ra từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng, cam kết với Hàn Tấn:
Cho cháu một tháng, cháu sẽ tháo gỡ hết tất cả những vấn đề có thể tháo gỡ, còn lại thì giao cho mọi người.

Hàn Tấn bê cốc nước ấm Trần Hạo rót cho ông, vui mừng gật đầu,
Được rồi, cuối tháng Ba, bác sẽ bảo Trần Hạo đến Thủ đô tìm cháu.

Tô Hòa cất quyển tác phẩm vĩ đại kia vào trong túi xách, lại dặn dò Hàn Tấn những điều cần chú ý, kiêng kỵ trong ăn uống, sau đó vội vàng chạy đến Thanh Đại.
Xem một lúc mà đã hơn hai tiếng.
Tô Hòa xoa cái cổ đau nhức đứng lên, gấp tạp chí lại, cau mày suy nghĩ.
Tô Hòa đăm chiêu ủ dột không phải là bởi vì những thứ trong tạp chí này quá huyền bí, ngược lại, là vì những thứ trong tạp chí quá mức dễ hiểu, lý luận cơ giới trong đó đơn thuần giống như là chuyện cười ở nhà trẻ, so sánh với kiến thức Tô Hòa học được ở kiếp nào đó thì chênh lệch như ghi chép hằng ngày của học sinh tiểu học và luận văn của chuyên gia.
Bành Cẩm Trình ngẩn ra, cậu vội vàng đặt đồ trong tay xuống, chạy ra khỏi phòng làm việc, chỉ thấy bóng Tô Hòa đi vào cầu thang, vội vàng hô lên:
Giáo sư Tô, đứng lại!

Tô Hòa:
?

Tôi có cần giơ hai tay lên không?
Khoa Cơ khí Thanh Đại.
Từ lần Tô Hòa nổi giận ngay trước mặt mọi người, không còn ai dám tìm xúi quẩy chỗ cô nữa, sợ không cẩn thận bị Tô Hòa mắng cho một trận, bị mắng là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn!
Tô Hòa không đi thẳng vào phòng làm việc của cô mà đi đến phòng tài liệu của khoa Cơ khí lấy mấy quyển tạp chí chuyên ngành tương đối nổi tiếng trên thế giới hiện nay, tiện tay chọn mấy quyển tạp chí cô cảm thấy tính chuyên ngành không tệ, mượn đem về phòng làm việc, đối chiếu với tạp chí bắt đầu chuẩn bị phương hướng nghiên cứu cho Bành Cẩm Trình.
Tô Hòa dừng bước lại, vẻ mặt cổ quái hỏi Bành Cẩm Trình thở hổn hển chạy tới,
Tiểu Bành, có chuyện gì thế?


Bành Cẩm Trình giải thích,
Giáo sư Vương nói tìm cô có chút việc, cô xem bây giờ có thời gian không? Giáo sư Vương nói chỉ mất thời gian bằng một bữa cơm là được! Còn nữa, Giáo sư Tô, em mạo muội hỏi cô, cô đã có dự định gì về kế hoạch bồi dưỡng của em chưa?


Tô Hòa bừng tỉnh hiểu ra, Bành Cẩm Trình là lo lắng mình không quen thuộc với kiến thức lĩnh vực cơ giới học, không chuyên môn, trì hoãn khiến cậu không thể tốt nghiệp.

Haiz, đây không phải là lo nghĩ linh tinh sao?

Tô Hòa cười nói với Bành Cẩm Trình,
Bây giờ em mới năm nhất, quan trọng nhất chính là học tốt phần đại cương, nếu đã là sinh viên ngành kỹ thuật hay là chuyên ngành cơ giới thì phải có hiểu biết đầy đủ về lĩnh vực toán học hoặc là vật lý học.



Trước đó cô đã nhìn thấy phương hướng lớn Giáo sư Vương đặt ra cho phòng thí nghiệm các em, đều là những vấn đề ở lĩnh vực kỹ thuật cơ khí. Cô quyết định phương án đào tạo em vẫn sẽ đi theo mạch suy nghĩ của Giáo sư Vương, có điều nhất định cô sẽ bổ sung thêm một số ý tưởng và phương pháp của cô vào.



Trong lòng cô đã có một số phương hướng cơ bản rồi, kế hoạch ban đầu là để em đọc nhiều sách vở hơn trước, đến cuối tháng Ba sẽ bàn lại vấn đề này, có điều nếu em đã hỏi thì quyết định sớm đi, chuẩn bị sớm một chút cũng tốt. Tranh thủ nửa năm sau là có thể là hai ba bài luận văn rồi, sau này chăm chỉ làm luận văn tốt nghiệp, cho dù muốn ở lại trường hay là muốn đi làm đều có bước đệm cực tốt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.