Chương 165: QUÁ NỬA BỆNH NHÂN Ở THỦ ĐÔ ĐỀU ĐANG CHẠY TỚI ĐÂY
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1178 chữ
- 2021-12-31 05:40:49
Tô Hòa cau mày, nói một câu phá vỡ ngay mộng đẹp mà y tá đang tự ảo tưởng ra,
Trong mấy ngày tiếp theo, bệnh nhân bệnh vi8ện cần tiếp nhận khám chữa chắc chắn càng lúc càng nhiều, sao có thể để cô có cơ hội lim dim lúc trực ban được? Uống đi, 3uống rồi có tinh thần mà làm việc nghiêm túc, mấy gói nhỏ kia đủ cho cô uống một tháng đấy.
Y tá trợn mắt:
?
<9br>
Tô Hòa không để ý đến y tá kia nữa, bận rộn lựa chọn dược liệu, ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên,
Còn ngẩn ra 6đó làm gì? Mau đi về giao ban đi, sau đó tranh thủ ngủ bù, nếu không sau này muốn ngủ cũng không có thời gian mà ngủ đâu.5 Lúc đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại giúp tôi... Bỏ đi, bỏ đi, để tránh cho có người quấy rầy, tôi khóa trái thì hơn.
Tô Hòa đặt dược liệu trong tay xuống, xé một tờ đơn thuốc ra, nhấc bút viết lên hai hàng chữ lớn:
Chuyên gia khám bệnh không có ở đây, chưa biết khi nào tới!
Tô Hòa thấy y tá kia vẫn còn đứng ngây ra, dứt khoát giao tờ giấy cho cô ta, dặn dò:
Lát nữa dán tờ giấy này lên cửa giúp tôi, nhớ là phải hướng phần chữ viết ra ngoài, dùng băng dính y tế dán lên là được.
Vấn đề thứ hai là cải tiến động cơ, một phần bản vẽ trong tác phẩm vĩ đại này chính là thứ hồi đó Tô Hòa nhìn thấy trên tàu hoả, có điều ở đây chỉ chọn ra một phần linh liện chủ yếu, bên cạnh dùng đỏ bút ghi chú sáu chữ
tính năng ngắt quãng không nhạy
.
Vấn đề thứ ba là gián đoạn dừng - xoay của động cơ.
Lời này dĩ nhiên là y tá kia không dám nói ra lời. Cô ta ôm mấy túi thuốc bắc và tờ giấy kia, lúc ra ngoài thuận tay đóng cửa phòng khám bệnh vào giúp Tô Hòa.
Tô Hòa chia dược liệu ra, đặt dược liệu cần dùng để điều chế thuốc cho Hàn Tấn sang một bên, dược liệu dùng để cầm máu giảm đau để ở một bên, dược liệu thanh nhiệt giải độc để ở một bên, cuối cùng còn dư lại chính là một số dược liệu bồi bổ cơ thể, bổ sung sinh lực.
Lúc Tô Hòa đến phòng bệnh, Hàn Tấn đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường bệnh ăn cơm.
Thấy Tô Hòa đi vào, Hàn Tấn gầy trơ xương lập tức lên tinh thần, ngay cả ăn cơm cũng không để ý nữa, ông ném cái thìa sang bên cạnh, sai một cậu thanh niên trông giống sinh viên đứng cạnh mình trong phòng bệnh,
Trần Hạo, lấy đồ thầy bảo em mang đến cho Tiểu Tô xem đi.
Tô Hòa nhận lấy cái tác phẩm vĩ đại đó, giao thuốc viên cô luyện xong cho Trần Hạo, dặn dò:
Ngày uống hai viên chia hai lần vào tám giờ sáng và tám giờ tối, lượng thuốc rất nhiều, sau này cứ dùng lâu dài sẽ có lợi cho sức khỏe của bác Hàn. Nếu như thuốc không đủ thì đi tìm tôi, tôi điều chế thêm một ít.
Trần Hạo cung kính nhận lấy thuốc, quay người đặt chai thuốc lên cái bàn cạnh giường bệnh của Hàn Tấn, thấp giọng nói với Hàn Tấn,
Thầy, em đi lấy ít nước nóng.
Trần Hạo là học trò của Hàn Tấn, học đại học và nghiên cứu sinh đều ở Thanh Đại. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh ta đến Viện nghiên cứu của Hàn Tấn, bây giờ đã có thể độc lập gánh vác nhiệm vụ nghiên cứu khoa học rồi.
Trần Hạo cầm cái túi để ở góc tường lên đặt lên trên bàn, rồi lấy một quyển tài liệu dày như quyển từ điển tiếng Trung ra, trịnh trọng giao cho Tô Hòa,
Giáo sư Tô, trong này có tất cả các vấn đề chúng tôi gặp phải cùng với toàn bộ những cách giải quyết đã thử đến bây giờ, cô xem trước xem...
Hàn Tấn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Hòa.
Tô Hòa tìm một cái ghế ngồi xuống, đặt tác phẩm vĩ đại kia lên đùi mở ra, đọc từng hàng từng hàng một, cuối cùng tầm mắt rơi vào chỗ bị Trần Hạo dùng bút màu đỏ đánh dấu, cô lấy bút ra khỏi túi ngực, lại lôi một quyển giáo án từ trong túi sách ra, cúi đầu bắt đầu tính toán.
Vấn đề đầu tiên làm khó đám người Hàn Tấn là thuộc phạm trù nhiệt lực học. Trong quá trình động cơ vận chuyển ắt sẽ sinh ra nhiệt lượng, khi nhiệt lượng tích tụ tới một mức nhất định, nhiệt độ quá cao sẽ tạo thành tổn hại nhất định với máy móc, từ đó ảnh hưởng đến tuổi thọ của máy, thậm chí nghiêm trọng hơn là còn trực tiếp thiêu hủy máy móc.
Phương pháp giải quyết quốc tế thường dùng là hạ nhiệt độ bằng thể lưu, nhiệt lượng đến mức cao rồi sẽ dùng môi trường thể lưu có nhiệt dung riêng lớn tưới vào vùng toả nhiệt chính, thông qua tuần hoàn làm lạnh liên tiếp hạ nhiệt độ để kéo dài tuổi thọ của máy móc. Nhưng rõ ràng phương pháp như vậy không thể thỏa mãn nhu cầu của máy bay có khoảng cách càng ngày xa, càng không thể thỏa mãn nhu cầu phát triển tính năng động cơ.
Khóa trái cửa lại, Tô Hòa cho hết dược liệu đã chia xong vào trong huyền giới, tiếp tục nằm bò trên bàn chuẩn bị giáo án.
Thấy sắp đến tám giờ, Tô Hòa vội vàng thu dọn đồ đạc, đi đến phòng chăm sóc cán bộ đặc biệt. Thuốc viên ở trong lò đã luyện chế xong được cô thu lại, bọc thêm một lớp áo đường glucozo rồi cho vào lọ thủy tinh.
Y tá nhìn tờ giấy Tô Hòa đưa cho mà ngạc nhiên há hốc mồm.
Bác sĩ Tô, nhưng cô là chuyên gia, làm như vậy được sao?
Vấn đề thứ tư là chạy không tải của động cơ phát nhiệt.
Tô Hòa cau mày lật sáu bảy vấn đề, có khoảng ba bốn mươi trang, cô thấy vấn đề vặt vãnh như vậy, chân mày cau chặt lại, lại lật lại những phần mình vừa xem, trực tiếp lật tới mục lục, nghi ngờ hỏi,
Bác Hàn, vấn đề này chắc không phải là mọi người mới gặp phải đúng không? Cháu thấy những vấn đề này đều là thiếu sót từ trong lịch sử, chẳng lẽ bác muốn thông qua cách sửa chữa bổ sung nhỏ để ghép lại thành một động cơ mới hoàn toàn, có tính năng cao hơn à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.