Chương 164: SỰ KIỆN XXX
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1098 chữ
- 2021-12-31 05:40:51
Nghe Tô Hòa nói như vậy, Lý Kiến Thiết vẫn băn khoăn trong lòng, có điều trải qua chuyện này, anh càng nhận thức rõ ràng được8 vị trí của mình, biết được sau này nên cố gắng theo hướng nào.
Ăn uống no đủ rồi, Tô Hòa muốn thu dọn bát đũa, nhưn3g Lý Thục Phân khăng khăng không cho. Tô Hòa không lay chuyển được Lý Thục Phân, chỉ có thể trở về phòng ngủ, có điều lúc nà9y cô đã không còn buồn ngủ nữa rồi, dứt khoát lấy giáo án ra, cầm bút bắt đầu chuẩn bị chương trình dạy cho buổi
Chẩn đoán 6lâm sàng
tiếp theo.
Lúc này, ở một nơi khác, mấy chiếc máy bay trực thăng đang tiến hành tuần tra theo lệ thường dư5ới bầu trời đêm, không ngờ đột nhiên bị một vật thể bay không rõ nguồn gốc quấy rối, phải hạ cánh khẩn cấp.
Sắc trời tờ mờ sáng, nhưng lại bị tầng tầng mây đen che kín, bầu trời tối tăm che phủ quá nửa đất nước, không ít người biết chuyện trong lòng cũng nặng nề.
Sáng sớm, Lý Thục Phân nấu xong bữa sáng mới đi gõ cửa phòng ngủ Tô Hòa, nhưng phát hiện đèn trong phòng Tô Hòa vẫn luôn sáng, cửa cũng không đóng.
Bà đẩy cửa đi vào, thấy Tô Hòa vùi đầu nằm bò ở trên bàn, mấy cuốn vở cũng tùy ý mở ra, ngay cả nắp bút máy cũng không đóng chặt... Lý Thục Phân nhíu mày, vỗ nhẹ vai Tô Hòa, đợi Tô Hòa mở mắt ra, bà mới hỏi,
Có phải con về phòng rồi không ngủ nữa không?
Tô Hòa day trán, nhìn đồng hồ, đứng dậy, tùy tiện vỗ lên má mấy cái, thu dọn đồ đạc bày đầy trên bàn vào trong túi xách, cầm quần áo đi ra ngoài. Cô nói với Lý Thục Phân:
Mẹ, con không ăn sáng đâu, con đến bệnh viện còn có một số việc, có lẽ cũng không về ăn trưa. Buổi tối mọi người cứ nấu cơm đi, chắc dạy xong bên đại học Thủ đô là con sẽ về.
Tô Hòa nói là
chắc
.
Cô đã biết chuyện xảy ra rạng sáng nay, mặc dù không biết liệu người phía trên có tìm tới cô không, nhưng cô lại không thể không cố gắng hết sức.
Những người bị thương đó là người bảo vệ quốc gia, giống như những người bảo vệ trên núi Dược Vương, không có bọn họ, sẽ không có yên ổn và hòa bình cho những người còn lại.
Lý Thục Phân còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bị đóng lại. Bà nhìn chăm đệm lộn xộn, bỗng dưng thở dài một tiếng, vừa lẩm bẩm vừa thu dọn giường cho Tô Hòa,
Cứ nói có bản lĩnh thì tốt, nhưng tốt thật sao? Ngay cả bữa sáng và bữa tối cũng bận không có thời gian ăn, cứ như vậy mãi, thân thể có thể chịu đựng được à?
Tô Hòa lo nghĩ chuyện chưa chuẩn bị xong thuốc cho Hàn Tấn, vội vàng bắt chuyến xe buýt đầu tiên đến bệnh viện nhân dân số 1 Thủ đô. Lúc cô chạy tới khoa Cấp cứu, y tá trực ca đêm vẫn còn chưa tan làm, đang chờ giao ban với y tá trực ca ngày.
Sáu chiếc máy bay trực thăng, bốn chiếc rơi vỡ tại chỗ, máy bay bị hủy, người chết, hai chiếc máy bay trực thăng còn lại bị hỏng tại chỗ, phi công bị thương nặng.
Bởi vì bảo mật tin tức, người bình thường căn bản không nghe được tin tức, chỉ có người phụ trách Quân khu có liên quan là kinh hãi, không khác nào một trận động đất.
Để đào tạo được một phi công đạt tiêu chuẩn, nhân lực vật lực đất nước đầu tư không phải là thứ sinh viên bình thường có thể so sánh. Nhưng ai có thể ngờ trong buổi tối gió yên sóng lặng này, đột nhiên xảy ra tai nạn nghiêm trọng, tạo thành tổn thất to lớn không có cách nào xoay chuyển.
Điều một y tá đến phòng khám bệnh chuyên gia đi.
Tô Hòa gõ bàn của y tá trực ban, thấy y tá trực ca đêm kia đang lim dim, nên cô nói với một y tá khác cũng đang trợn hai mắt cố chống chọi với cơn buồn ngủ.
Y tá kia đã ngủ gật đến mức hoàn toàn mơ hồ rồi, cô ta cố mở mắt ra nhìn Tô Hòa một cái, nghi ngờ hỏi,
Cô ở khoa nào? Khám bệnh thì đến cổng lấy số xếp hàng đi.
Tô Hòa mím môi, nâng cao giọng lên,
Tôi là Tô Hòa ở phòng khám bệnh chuyên gia! Mau điều y tá cầm đơn thuốc đến cửa hàng thuốc bắc lấy thuốc. Mặc dù mọi người trực đêm, sáng sớm mệt mỏi buồn ngủ là chuyện có thể hiểu, nhưng chuyện này không đáng để đề xướng, gật gà gật gù trong thời gian làm việc, nếu như bệnh nhân trong phòng bệnh xảy ra chuyện gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Sau khi nói xong, Tô Hòa đóng cửa lại, còn cố ý mạnh tay một chút, tiện thể cho mấy y tá buồn ngủ lười biếng kia tỉnh lại.
Hai y tá kia buồn ngủ mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa
rầm
một cái, lập tức tỉnh táo lại, tóc gáy cũng dựng đứng lên.
Hôm nay là ngày hai mươi hai tháng Giêng âm lịch, ngày hai mươi sáu tháng Hai dương lịch.
Sự kiện trọng đại đột nhiên xảy ra này cũng được gọi là
Sự kiện XXX
.
Tô Hòa đang cúi đầu chuẩn bị bài giảng cảm thấy sợi dây đỏ ở trên cổ tay hơi nóng lên, cô dừng lại, tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống, nhẹ nhàng mân mê, cau chặt mày.
Chờ y tá đang trợn mắt cố chống chọi với cơn buồn ngủ kia tỉnh táo lại, vội chạy đến phòng khám bệnh của chuyên gia, Tô Hòa đã kê ra mấy toa thuốc rồi. Phía trên viết chi chít không dưới trăm loại thuốc bắc, thậm chí còn nhiều hơn.
Y tá trợn mắt ngẩn ra nhìn cái bảng tên hôm qua chủ nhiệm Quách Chính Kỳ của khoa Cấp cứu đích thân giục bọn họ mang đến, lắp bắp hỏi,
Bác sĩ Tô, cần nhiều dược liệu như vậy sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.