Chương 163: SUY NGHĨ CỦA LÝ KIẾN THIẾT


Tô Hòa nằm ở trên giường, cô căn bản không phát hiện ra hiện tượng lạ trên cổ tay mình, chỉ thấy những tia sáng màu vàng óng trên sợi dây đỏ kia 8dường như sống lại, hóa thành từng chùm sáng men theo mạch trên cổ tay Tô Hòa đi vào trong kinh mạch, lục lọi, cày cuốc.

Tô Hòa bị cơn đ3ói làm tỉnh lại.
Tô Hòa nhìn thịt và rau trong khay, cảm thấy có lẽ không đủ, vội vàng lấy thêm một ít.
Lý Thục Phân và Lý Kiến Thiết chuyển hai cái ghế ra, học Tô Hòa ngồi quanh bếp ga, bê một cái bát, dùng đũa gắp rau và thịt ăn.
Cơn đói mãnh liệt kia làm Tô Hòa căn bản không còn chút sức lực nào mà chống đỡ, cô cảm thấy lúc này mình có thể nuốt c9ả một ngọn núi, còn cơn ngái ngủ kia đã sớm bị cái bụng đói quét sạch không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Tô Hòa mở cửa phòng ngủ ra, 6rón rén đi vào phòng bếp, bật đèn lên, vặn bếp ga, vừa đun nước vừa tìm đồ ăn trong phòng bếp.
Từ lúc Lý Thục Phân và Lý Kiến Thiết mở cửa ra, Tô Hòa đã biết hai người này tỉnh rồi, có điều cô thật sự quá đói, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục nằm bò bên bếp ga ăn như hổ đói.
Nhai xong miếng rau trong miệng, Tô Hòa giải thích với Lý Thục Phân và Lý Kiến Thiết:
Chắc là tối con ăn chưa no, đồ còn nhiều lắm, hai người có muốn nếm thử một chút không?

Mùi vị rất ngon.
Nhất là trong cái thời tiết tháng Giêng giá rét này, đứng ở bếp cạnh bếp ga ăn món
lẩu Oden
nóng hổi, thật sự có thể coi như là một loại hưởng thụ.
Thấy Lý Kiến Thiết và Lý Thục Phân không nói gì, Tô Hòa lại bổ sung mấy lý do.

Món Quan Đông này thật ra không khác với món thịt kho là bao, có điều giá thành tương đối thấp, món thịt kho nguyên liệu chính là thịt, giá thành cao không nói, lại còn phải khống chế lửa tốt, to một chút là sẽ có thể làm hỏng cả nồi sốt.

Lý Thục Phân và Lý Kiến Thiết vốn không đói bụng, nhưng đứng ở cửa phòng bếp ngửi mùi thơm của đồ ăn Tô Hòa chế biến trong nồi xong, cuối cùng vẫn không nhịn được cơn thèm, gật đầu.
Lý Thục Phân nói,
Vậy mẹ và Kiến Thiết ăn một chút.

Lý Thục Phân cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tô Hòa vặn bếp nhỏ đi một chút, nghĩ hình như trong tủ còn mấy gói mì mua từ lâu rồi mà chưa ăn đến, cô đi lấy mì ra, cho tất cả vào trong nồi, khuấy lên rồi giải thích với Kiến Thiết:
Bởi vì em đã ký hợp đồng bán phương pháp nấu món thịt kho cho phủ Lỗ Thực ở tỉnh Xuyên Thục rồi, cho nên nhất định không thể giao phương pháp nấu món thịt kho đó anh được. Nhưng em nghiên cứu nghĩ ra cách ăn món lẩu Oden này, món này chưa từng xuất hiện trên phố ăn vặt, nếu như anh muốn dùng để kiếm tiền, vậy thì cứ việc dùng đi!

Đồ ăn và thịt Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Ki5ều mua về đều để trong cái tủ sát cửa sổ trong phòng bếp, Tô Hòa chọn một số món ra, lại tìm lọ gia vị, dựa theo trí nhớ pha chế đủ loại gia vị vào trong nồi.
Chờ nước trong nồi sôi rồi, mùi thơm của những gia vị bên trong cũng tỏa ra, mùi thơm tràn ngập.
Trừ Lý Kiều Kiều không tim không phổi ngủ say sưa ra, Lý Kiến Thiết và Lý Thục Phân đều nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, ban đầu họ nghĩ là tiếng từ tầng trên hoặc là tầng dưới truyền đến, nhưng không ngờ mùi thơm kia càng ngày càng đậm, dọc theo khe cửa chui vào trong phòng ngủ, cuối cùng Lý Thục Phân và Lý Kiến Thiết không chống đỡ nổi, quyết định dậy xem sao.
Hai cô cháu mở cửa ra nhìn, suýt nữa bị cái tướng ăn của Tô Hòa dọa giật mình.
Lúc này Tô Hòa đang nằm bò bên bếp ga, bên cạnh để không ít rau đã rửa sạch sẽ và thịt thái sẵn, trong tay cô là một cái vợt nhỏ, không ngừng vớt đồ ăn từ trong nồi ra ngoài.

Tiểu Hòa, nửa đêm nửa hôm con không ngủ, ầm ĩ cái gì thế? Buổi tối ăn chưa no à?
Lý Thục Phân kinh ngạc hỏi.
Lý Kiến Thiết ngẩn người, đũa trong tay rơi bộp xuống đất.
Qua rất lâu sau, Lý Kiến Thiết mới hoàn hồn lại, anh chỉ nồi nước vẫn đang sôi sùng sục trên bếp, vẻ mặt không thể tin nổi,
Em họ, em nói là…

Lý Thục Phân và Lý Kiến Thiết nói là
ăn một chút
, đến lúc động đũa thì hai cô cháu không có nửa điểm khách sáo, đũa này nối tiếp đũa kia, suýt nữa nuốt mất cả lưỡi.
Ăn hết rau hết thịt rồi, Tô Hòa mới lưng lửng bụng. Cô nhìn Lý Thục Phân và Lý Kiến Thiết vẻ mặt chưa thỏa mãn, hỏi,
Anh Kiến Thiết, nếu để hai người bán món này, anh có nắm chắc kiếm được tiền không?

Đồ nửa đêm Tô Hòa mân mê làm ra là cái gì?
Đó là cách ăn cô học được từ trong một bộ tộc của người phàm trần vùng Quan Đông lúc rèn luyện ở núi Dược Vương. Bộ lạc người phàm trần này gọi kiểu ăn này là
lẩu Oden
, đêm nay Tô Hòa muốn ăn, cảm thấy cho dù là nấu cháo hay là cán mì đều không kịp, cho nên mới nấu cái món
lẩu Oden
này.

Nhưng nấu món lẩu Oden này thì khác, chỉ cần phối hợp tốt gia vị, sau đó khi nào cần nấu thì cho gia vị vào nồi, nếu như nhạt thì cho thêm một chút gia vị, còn nếu mặn thì cho thêm một chút nước là có thể chữa cho nhạt đi. Hơn nữa giá thành của món lẩu Oden này cũng thấp hơn món thịt kho nhiều, học sinh có thể ăn cũng tương đối nhiều, buôn bán sẽ không cần lo.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.