Chương 17: Kế hoạch kiếm tiền



Thím Thiết Trụ, đại hội thể dục thể thao thợ mỏ là gì vậy ạ? Sao cháu chưa nghe thấy bao giờ nhỉ?
Tô Hòa hỏi.

Vợ Thiết Trụ n8ước bọt văng tung tóe nói:
Cái mỏ than trong trấn ấy. Sau vụ thu hoạch năm nay, bên đó bỗng mở đại hội thể dục thể thao, bắn một phá3t súng, cả đám người chạy thục mạng như có sói đuổi sau mông. Đúng là kỳ lạ. Nghe nói, người chạy nhanh nhất được thưởng một cái chậu9 tráng men mới tinh đấy! Giờ tôi mới biết chạy nhanh còn có tác dụng này.


Tô Hòa đặt tay che lên miệng bát, lẳng lặng đưa bá6t ra xa, lúc này mới thoát khỏi ác mộng nước bọt của vợ Thiết Trụ đang ăn sủi cảo. Cô đang chuẩn bị ăn một cái sủi cảo thì nghe vợ Th5iết Trụ nói với cái giọng chanh chua:
Đãi ngộ của mỏ than kia rất tốt. Một thợ mỏ bình thường có thể kiếm được bốn tờ đại đoàn kết một tháng, chưa kể các loại phụ cấp lễ, Tết. Chị nhà Kiến Quốc, chị biết không? Phía tây thôn chúng ta có bà nấu cơm cho thợ mỏ ở mỏ than, mấy ngày trước tôi thấy bà ấy chuyển một thùng táo Fuji đấy. Cái thùng đó chắc chắn phải ba mươi đến bốn mươi cân!

Lý Thục Phân tìm quần áo cho Cố Trường Tranh thay. Sau khi thay quần áo, khí chất trên người Cố Trường Tranh thay đổi hẳn, không còn vẻ hào sảng mà biến thành người nhà quê chân chất, người xưa nói quả không sai đúng là
người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân
.
Tô Hòa vừa giặt quần áo cho Cố Trường Tranh, vừa nhíu mày nghĩ cách kiếm tiền. Nếu thật sự không được, cô chỉ có thể bí quá hóa liều, đoạt bát kiếm cơm của tên mù họ Hồ.
Tên mù họ Hồ thực sự có bản lĩnh không thì Tô Hòa không biết. Nhưng cô biết mình có bao nhiêu bản lĩnh. Dù đạo hạnh không còn, nhưng bản lĩnh vẽ bùa luyện dược vẫn còn. Điểm chút linh quang là có thể thành bùa. Cô dựa vào việc bán thuốc và bán bùa cũng có thể kiếm được khoản tiền đầu tiên.
Tô Hòa còn chưa giặt xong quần áo nhưng nhiều lần động não có ý tưởng, cô không thể không cân nhắc. Song, cách kiếm tiền cô vừa nghĩ ra đã phải gạt bỏ hơn phân nửa.
Phong kiến mê tín là đối tượng bị quốc gia nghiêm trị. Người mù họ Hồ có thể bình an vô sự là do người bên trên thấy ông ta đáng thương nên chẳng muốn ra tay. Trong khi đó, cô có tay có chân lại đi làm việc mà người ngoài nhìn vào liền thấy là việc của
bà đồng
. Hơn nữa, cô còn mang danh sinh viên đại học. Chắc hẳn, nếu người khác biết sẽ trực tiếp đưa cô vào phòng tối tiến hành cải tạo tư tưởng.
Ngược lại, bán thuốc sẽ không gây ra chuyện lớn. Nhưng cách cô điều chế dược quá cao thâm, tùy tiện làm ra thuốc bôi đã trị được bệnh thấp khớp đã tra tấn bà Trương nhiều năm, thật sự quá thu hút sự chú ý của người khác.
Ánh mắt Tô Hòa sáng lên, trong lòng nảy sinh kế hoạch kiếm tiền.
Cao ốc chọc trời cũng phải được xây lên bởi từng viên gạch ngói. Trong lòng Tô Hòa mơ hồ tính cách làm giàu. Nhưng không có gì bất ngờ, mỗi cách làm giàu đều cần rất nhiều vốn để bắt đầu. Mà vừa khéo, vốn khởi động cô không có.

Ơ...! Thím Thiết Trụ, thím chưa ăn hai cái sủi cảo kia à? Thím định để dành Tết ăn sao?
Tô Hòa ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Lý Thục Phân sợ run cả tay, miếng sủi cảo kẹp trong đũa rơi vào giấm, giấm bắn tung tóe cả người:
Con nói cái gì? Đó là đầu cơ trục lợi! Nhà mình không thể làm những chuyện đục khoét nền tảng chủ nghĩa xã hội, kiếm lời từ chủ nghĩa xã hội! Con không cần quan tâm tới đồ Tết. Ngày mai mẹ sẽ qua nhà bà ngoại con một chuyến để hỏi mượn ít tiền. Nếu thực sự không mượn được thì chúng ta không sắm Tết nữa. Người giàu có cách ăn Tết của người giàu, người nghèo có cách ăn Tết của người nghèo. Dù sao cũng phải tiễn năm cũ đi!

Tô Hòa lặng lẽ trợn mắt. Kiếp trước, cô là Dược Hoàng cao quý. Dù thế nào, kiếp này, cô cũng không thể sống quá túng thiếu được! Cô quyết định tẩy não Lý Thục Phân.

Mẹ à, hiện tại chính sách của nhà nước đã được nới rộng hơn. Có lẽ chỗ chúng ta còn chưa có dấu hiệu gì, nhưng con học ở Long Thành nên biết rõ. Trên đường phố Long Thành đã sớm có tiểu thương và người bán hàng rong rao bán hàng. Trước đó không lâu con còn thấy có người bày sạp quần áo bán tại cổng trường đại học con đó! Mẹ cứ yên tâm. Con chỉ làm một ít thịt kho gói trong túi để bán, sẽ không bày quầy bán hàng, chắc chắn sẽ không bị người ta bắt.


Hơn nữa, dù nhà mình thiếu tiền cũng không thể lúc nào cũng tìm bà ngoại và cậu của con. Một lần hai lần, mợ sẽ không nói. Nhưng mẹ đã mượn tiền người ta nửa năm, nhiều lần chỉ mượn không trả, mẹ đặt mình vào vị trí của người ta xem mẹ có chịu không? Quan trọng nhất vẫn là tự mình tìm cách kiếm tiền, không thì sớm muộn cũng sẽ chết đói.

Lý Thục Phân cảm thấy Tô Hòa nói có lý. Nhưng ngẫm lại, bà vẫn không đồng ý với cách kiếm tiền của Tô Hòa:
Hiện tại mua thịt đều cần phiếu để mua, chúng ta đào đâu ra nhiều phiếu như vậy? Thịt không mua được thì kho kiểu gì? Con cứ ở yên trong nhà nghỉ ngơi cho mẹ. Lát nữa mẹ tìm quần áo sạch của bố con, con mang cho bạn trai con thay bộ đồ dính đầy máu trên người. Buổi chiều con đi đun nước nóng rồi giặt giũ quần áo mới là việc đúng đắn.

Tô Hòa tạm thời chưa thuyết phục được Lý Thục Phân, chỉ có thể yên lặng nén kế hoạch vào bụng, tự mình lặng lẽ tìm cách kiếm tiền khác.
Vợ Thiết Trụ định giữ hai cái sủi cảo cho chồng và con trai ăn nhưng sợ mất mặt nên đã cố ý lấy mì lấp lên. Ai ngờ Tô Hòa thấy được, còn to mồm nói ra khiến bà ta đỏ mặt:
Ây da! Không phải do tôi nhìn sủi cảo nhà chị làm chay quá nên mới nghĩ tới ngâm nó trong nước canh sẽ ngon hơn à! Ơ mà hình như Thiết Trụ nhà tôi gọi. Tôi đi về trước đây. Hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé chị nhà Kiến Quốc...

Nhìn vợ Thiết Trụ vội chạy ra cửa nhà, Lý Thục Phân cười nhạo nói:
Nãy còn nói người mù họ Hồ chạy nhanh, nhưng cô ta có chạy chậm hơn người ta đâu!

Tô Hòa gắp cái sủi cảo cuối cùng trong bát ăn hết, hỏi Lý Thục Phân:
Mẹ, nhà mình có cân không nhỉ? Ở Long Thành con học được bí quyết làm thịt kho. Tại Long Thành, thịt kho bán rất đắt hàng, con nghĩ nhà mình cũng thử làm một lần, đợi đến trưa mang đến mỏ than bán. Chẳng phải thợ mỏ đều có tiền sao? Chúng ta kiếm ít tiền để mua sắm đồ Tết cũng tốt mà.

Cây to đón gió, đây không phải phong cách làm việc cô ưa thích.

Nghĩ tới nghĩ lui, thịt kho vẫn thích hợp nhất. Nếu thịt kho không bán được thì có thể ăn cho đỡ thèm. Nhưng ngay cả thịt cô cũng không mua được thì cô lấy gì để kho?

Không bột đố gột nên hồ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.