Chương 18: Nghĩ gì tới nấy
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1305 chữ
- 2021-12-31 05:36:53
Chẳng lẽ con bé này nghe nhà nội nó xảy ra chuyện nên chạy tới châm chọc bỏ đá xuống giếng!
Lý Thục Phân vỗ đầu, vứt khăn lau tr8ong tay xuống rồi chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra cổng, Lý Thục Phân lại quay lại, chạy tới phòng Cố Trường Tranh, lay Cố Trườ3ng Tranh dậy:
Tuyết Lai, con bé Hòa chạy ra ngoài rồi, cháu giúp thím đuổi theo con bé xem thế nào. Thím sợ con bé bị người ta b9ắt nạt!
Ánh mắt Tô Hòa nhìn tới chiếc đỉnh lớn. Cô có thể thấy rõ, sự sống từ trong chiếc đỉnh kia truyền tới.
Tay nắm chặt Xích sa, cô đi qua chỗ cái đỉnh để xem xét. Mấy con lợn rừng con đang vùi mình trong chiếc đỉnh lớn ngáy khụt khịt, chúng dùng chiếc đỉnh làm nơi tránh gió cản tuyết.
Đúng là muốn gì được nấy.
Tô Hòa nhếch mép cười, lấy ngón tay làm trung gian, ngưng xuất dược linh vẽ một lá bùa đầy sát khí trên chiếc đỉnh lớn. Những con lợn rừng đang ngủ say trong đỉnh toàn thân run rẩy, hồn phách của chúng bị cái đỉnh hút đi. Trong lúc mơ màng ngủ, chúng đã chết.
Tô Hòa bước từng bước nhẹ nhàng, chậm rãi giẫm lên lá khô. Đi qua rừng rậm trước mặt, cô nhìn thấy cửa động chật hẹp, đi qua sơn động, xung quanh lập tức trở nên rộng rãi sáng sủa.
Bên kia sơn động là thung lũng. Ở đó có một ngôi nhà trúc được dựng từ trúc xanh, trải qua gió sương năm tháng tàn phá đã đổ sụp một hơn nửa. Một cái đỉnh lớn màu xám đen đổ xuống đống lá khô, gần một nửa vùi vào trong đất.
Tô Hòa nắm một nắm đất bên dưới lên, thuận tay xoa nắn. Trong lòng bàn tay có một lớp thuốc mỏng, không lâu sau, màu nâu đen của đất biến thành màu đỏ sậm, nắm đất cũng bị nhào nặn thành dạng những hạt cát.
Xích sa là một loại lửa độc có thể đánh lừa mắt người, được tạo ra bằng cách lấy dược linh được chiết xuất từ các loại dược liệu có tác dụng mãnh liệt, sau đó trộn với bùn đất.
Tô Hòa biết Quỷ Kiến Sầu ở đâu. Cô đi thẳng một mạch đến dưới chân ngọn núi lớn nơi có Quỷ Kiến Sầu.
Đi tới dưới Quỷ Kiến Sầu, Tô Hòa nhíu mày. Lấy kiến thức và sự từng trải của mình, cô liếc mắt là có thể nhìn thấy điều huyền diệu trong Quỷ Kiến Sầu. Đó cùng lắm chỉ một trận pháp vây hãm đơn giản kết hợp với ảo trận. Nhưng sao trên thế giới này lại xuất hiện chuyện lạ như vậy?
Thế mà thật sự có huyền cơ.
Tô Hòa quan sát tình hình trong Quỷ Kiến Sầu, lông mày khẽ nhếch lên. Trong Quỷ Kiến Sầu có hơi thở của sự sống. Mà phía bên kia ngọn núi, dường như hơi thở này còn nhuốm không ít tử khí. Thật quái dị.
Chuyện khác thường chắc chắn có quỷ!
Tô Hòa thay đổi hướng đi, đi tới phía bàn cờ. Nghĩ cẩn thận một lúc, ngón tay gẩy cục đá trên bàn cờ, dời vị trí của ba cục đá, tức thì một con đường nhỏ quanh co liền xuất hiện trước cô. Điều lạ là, mỗi lần cô bước dọc theo con đường nhỏ kia, con đường đó sẽ rút ngắn lại theo độ dài của bước chân khi nãy. Cho đến khi cô đi đến cuối con đường nhỏ, nó đã biến mất.
Theo lẽ thường mà nói, tử khí và sinh khí không thể cùng tồn tại một chỗ. Với lại, từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, Quỷ Kiến Sầu là nơi quỷ quái mọi người tránh còn không kịp. Vì sao bên trong lại có sự sống?
Trận pháp vây hãm và ảo trận này đến chim còn không bay vào được, sao lại có sự sống được chứ? Chẳng lẽ người bày ra trận pháp này để vây bản thân trong Quỷ Kiến Sầu?
Phù triện Tô Hòa cầm trong tay ngày càng sáng, như có dấu hiệu muốn nổ tung. Cô vội vỗ một chưởng, đem phù triện khắc sâu vào cái đỉnh trước khi nó nổ tung.
Phù triện: hình vẽ, chữ trên bùa.
Đang mơ giấc mộng kỳ quái, Cố Trường Tranh bỗng giật mình tỉnh dậy, ánh mắt sắc bén khiến Lý Thục Phân sợ hết hồ6n.
Cố Trường Tranh lau mồ hôi lạnh do gặp ác mộng, nói:
Vâng, cháu sẽ đi tìm Tô Hòa. Thím cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
Vừa đi ra cửa, Cố Trường Tranh cố ý lắc đầu, quay người nhìn căn nhà với tường đất đổ nát, nhíu mày suy nghĩ, nhưng đành bỏ qua vì không có kết quả. Anh đưa mắt nhìn dấu chân trên nền tuyết, lần theo dấu chân ra ngoài.
Chẳng lẽ Quỷ Kiến Sầu là do người tài ba ở thế giới này cố ý bố trí?
Tô Hoa mang theo câu hỏi bước vào ảo trận. Bóng cây trước mắt lay động, lá khô không gió mà bay. Ngay cả cành khô lá rụng trên mặt đất cũng bắt đầu chuyển động. Bên chân Tô Hòa có khí lạnh lượn quanh nhưng cô không bị lay chuyển đi vào trong rừng nhàn nhã như đang đi dạo chơi.
Khi đi được vài chục mét, mắt Tô Hòa nhìn về phía bàn cờ khắc trên đá trong rừng lá khô.
Trên mặt bàn cờ mọc một mảng rêu màu đen nhạt. Mấy cục đá góc cạnh không đều bỗng rơi trên bàn cờ. Nếu không phải mỗi cục đá đều rơi vào giữa chữ thập, Tô Hòa còn cho rằng mấy cục đá này bị người ta tùy ý ném ở đây.
Bên cạnh cái đỉnh có một bộ xương người. Tô Hòa đến gần nhìn. Bộ xương trắng như ngọc, rõ ràng đã tiến vào cảnh giới Luyện Cốt. Nếu có thể tiến thêm một bước nữa, người này sẽ thành công lột xác phàm, thực sự bước vào con đường tu luyện, trở thành một tu sĩ Luyện Khí. Chỉ có điều, do mệnh người này không có tiên duyên nên đã sớm tọa hóa.
Tử khí tản ra từ bộ xương này, vậy sự sống từ đâu tới?
Trong truyền thuyết, thần đỉnh có thể chứa được núi sông vạn vật. Tại Quỷ Kiến Sầu, cô gặp được dược đỉnh bình thường, nhưng ít ra cũng được coi là nửa pháp khí, vẫn có thể hấp thu được linh hồn của mấy con lợn rừng.
Ngón tay nhẹ phất qua cái đỉnh, Tô Hòa cảm nhận được sự tang thương xen lẫn vui buồn hân hoan, đầu ngón tay dừng ở chính giữa mắt rồng lồi ra bên trên cái đỉnh, dường như có thứ gì đó gặm nhấm ngón tay cô. Sắc mặt Tô Hòa thay đổi, trách mắng:
Cho ngươi linh trí đã là ân trạch ngút trời, ngươi còn dám cò kè mặc cả với bổn tọa? Ngươi có tin một chưởng này của bổn tọa bổ xuống có thể đập người thành cái đỉnh bỏ đi không? Nếu ngươi thức thời, nhanh chóng nhận chủ, ngươi giúp bổn tọa lần này, bổn tọa độ ngươi cơ duyên ngập trời. Nếu không, ngươi tiếp tục ở lại Quỷ Kiến Sầu làm ổ lợn của ngươi đi!
Chiếc đỉnh như nghe hiểu Tô Hòa, rung nhẹ một lúc, đột nhiên lật một cái, hất đám lợn rừng con trong đỉnh ra, xoay vòng xoay tròn, nhanh chóng thu nhỏ thể tích, biến thành một cái nồi đầy bụi bẩn, lơ lửng trước mặt Tô Hòa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.