Chương 19: Anh nhớ ra rồi!


Cô dùng sức nắm lấy cổ tay Cố Trường Tranh, dùng ngón tay ấn vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay. Cuối cùng, cô cũng 8trấn an được Cố Trường Tranh.


Tuyết Lai, xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Hòa lo lắng hỏi.
Bà nội Tô thấy Lý Thục Phân khó chơi, tức muốn bùng nổ, ngón tay ngắn cũn chỉ vào Lý Thục Phân, đang chuẩn bị chửi ầm lên thì nghe thấy giọng nói mềm mại truyền tới từ phía sau.

Mẹ, bà nội nói đúng đấy. Nhà đó là ba con chi tiền, nhà mình vào ở là đúng rồi. Ông bà nội có thể ở, nhưng nào có chuyện ba mẹ không ở lại để chú thím Hai và chú thím Ba ở? Trong tháng Chạp chuyển đồ hơi phiền toái nhưng may nhà mình không nhiều đồ. Cứ chuyển đi ạ, nếu mình chuyển đi thì cũng chỉ chạy qua chạy lại mấy chuyến.

Bà nội Tô nhìn cửa tre như sắp bị gió Tây Bắc thổi nát, lòng cũng tan nát theo.
Nếu không phải do nhà mới đột nhiên không bình thường, bà ta còn lâu mới bỏ ngôi nhà gạch ngói rộng rãi chạy tới ngôi nhà đất rách rưới này!
Còn chưa đi đến cửa nhà, Tô Hòa đã nghe thấy tiếng động inh tai. Đó chẳng phải là bà nội cực phẩm của cô thì còn có thể là ai nữa?

Con dâu cả, cô mau về thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đổi nhà. Tôi, bố chồng cô với thằng hai, thằng ba dọn về nhà cũ. Cô và thằng cả đi đến nhà mới!

Lần trước, Dược Hoàng nghiêm mặt như vậy do luyện đan thất bại đấy. Kết quả, Dược Hoàng bế quan mười lăm năm thì phát hiện kỹ năng luyện đan của cô chả có vấn đề gì hết, vấn đề nằm trong lò luyện đan. Cuối cùng, Dược Hoàng đập một loạt lò luyện đan hỏng trên núi Dược Vương thành sắt vụn. Nếu không phải lão Dược Vương trên núi Dược Vương ngăn cản, có khi Dược Hoàng sẽ đập nốt Bách Luyện Các luyện khí trên núi Dược Vương.
Cố Trường Tranh thấy Tô Hòa lạnh nhạt thì rất có lòng mà nói mấy câu. Vậy mà Tô Hòa đáp lại anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Cho dù trong lòng anh nghẹn bao câu hỏi cũng không có cớ để nói.
Tô Hòa vỗ vai Cố Trường Tranh, nhặt cái đỉnh và con lợn rừng con lên, nói với anh:
Trở về thôi. Lát nữa còn phải cạo lông mổ lợn nữa đó? Anh làm được không?

Cố Trường Tranh ngơ ngác nhìn mấy con lợn rừng con hôi hám trong tay Tô Hòa, lắc đầu một cách ngu si.
Tô Hòa chăm chú, 6ngón trỏ tay phải và tay trái cùng nhấn lên huyệt Thái Dương của Cố Trường Tranh. Ngón trỏ tay trái xoay theo chiều kim đồng hồ. Ngón5 trỏ tay phải xoay ngược chiều kim đồng hồ. Một lúc sau, cô phun một ngụm trọc khí, cười gượng:
Máu bầm trong đầu anh dần tan đi. Đây là chuyện tốt. Chờ ngày máu bầm hoàn toàn biến mất, anh sẽ nhớ được những thứ anh đã quên.

Cố Trường Tranh gật đầu, trong lòng vui vẻ nhưng có chút mất mát.
Bà nội Tô tức muốn ngã ngửa. Sao trước đó bà ta không biết dâu cả là người không hiểu đạo lý đến vậy chứ?

Tôi nói các người dọn đi nhà mới thì các người cứ dọn đến nhà mới. Căn nhà kia xây bằng tiền của Kiến Quốc. Lúc trước tôi sợ cô với Kiến Quốc còn trẻ, ở nơi đấy sẽ không trấn giữ được nên muốn thay mấy đứa ở lại trấn nhà mấy tháng. Hiện giờ đã qua mấy tháng, mấy đứa cứ yên tâm mạnh dạn vào ở thôi!

Cố Trường Tranh ngơ ngác nhìn tr3ời, nhỏ giọng lẩm bẩm:
Tôi không phải Tuyết Lai. Tôi họ Cố. Tôi là Cố Trường Tranh.

Đây là những gì anh nhớ được khi đầu an9h đau như muốn nứt ra. Người trong mơ đều gọi anh bằng cái tên này, cái tên đó dễ nghe hơn Tuyết Lai nhiều.
Lúc trước, khi bà nội Tô và ông nội Tô đính hôn đã xây ngôi nhà cũ này. Lúc đó nhìn nó cũng thuận mắt, nhưng chớp mắt mấy chục năm trôi qua, cháu gái còn biết rời nhà ra ngoài, ngôi nhà cũ thế này người có thể ở được sao?
Lý Thục Phân thấy mấy người nhà mình còn tinh ranh hơn cả quỷ. Mẹ chồng chưa từng chịu thua thiệt lại có thái độ kiên quyết thế này khiến bà càng tin lời đồn trong thôn, lắc đầu còn nhanh hơn trống bỏi:
Không cần, không cần đâu mẹ, mẹ cứ ở đi! Con với Kiến Quốc ở nhà này hơn hai mươi năm cũng có tình cảm, con không muốn chuyển đi.

Mặt Tô Hòa như phủ băng. Trong lòng cô mặc niệm mấy lần
Thái thượng vong tình
, cố đè nén tình cảm nam nữ đối vối Cố Trường Tranh vào đáy lòng. Hiện giờ, cô còn chẳng biết lai lịch của Cố Trường Tranh, càng không biết khi nào Cố Trường Tranh rời đi. Cô không nên yêu. Khi mối nguy của cô chưa được giải quyết xong, cô càng không được phép yêu.
Thái thượng vong tình: thánh nhân không động lòng vì tình.
Tô Hòa mím chặt môi đi trước, trên đường đi không nói chuyện với Cố Trường Tranh nữa.
Nếu người của núi Dược Vương nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Hòa, chắc chắn sẽ bị dọa đến lạnh cả người.
Bà nội Tô nói một câu khiến cả người Lý Thục Phân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Chuyện nhà mới có quỷ phá đã truyền khắp thôn Tô Gia, Lý Thục Phân không phải người điếc, sao không biết chứ? Nghe nói nhà mới có quỷ phá, chuyên chọn người nhiều dương khí ra tay. Cho dù bà muốn ở nhà mới cũng đâu thể lấy tính mạng chồng mình ra cược được?
Nhỡ đâu sau khi vào ở, Tô Kiến Quốc xảy ra chuyện, bà phải làm sao? Tô Hòa sẽ thế nào? Dù nhà ở hiện tại của nhà bà cũ nát nhưng ít nhất cũng không bị quỷ phá!

Mẹ à, như vậy đâu có được? Mẹ là trưởng bối, nhà mới nên để mẹ ở chứ. Con và Kiến Quốc đã quen ở nhà này. Mẹ yên tâm ở nhà mới đi ạ! Hơn nữa, giờ cũng sắp đến Tết rồi, chuyển đi chuyển lại phiền phức lắm, có đúng không mẹ?
Lý Thục Phân cười gượng.
Bà nội Tô nghe giọng nói lẳng lơ của Tô Hòa, một ngọn lửa không tên liền bùng lên trong lòng. Nếu không phải Tô Hòa nói giúp bà ta vài câu, bà ta rất muốn cởi đế giày vải đập vào mặt Tô Hòa, đỡ khiến bà ta tức khi nhìn dáng vẻ hồ ly tinh lẳng lơ của Tô Hòa.

Vì thuyết phục Lý Thục Phân tranh thủ thời gian đưa Tô Kiến Quốc tàn phế về nhà mới, bà nội Tô đè nén lửa giận trong bụng, cố giả vờ hiền từ nói:
Hòa về rồi hả cháu? Sao không tới gặp bà nội? Cháu mau khuyên mẹ cháu đi, sao bà nội có thể chiếm luôn nhà cháu, không để nhà cháu ở chứ? Bà nội sợ những lời đồn đại trong thôn đánh gãy xương mất!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.