Chương 171: NGUYỆN LÀM NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG



Có điều tòa soạn không cần trả tiền phát hành cuốn bí kíp kia cho tôi, mà hãy thành lập một quỹ hỗ trợ và khen thưởng các8 em học sinh cố gắng học tập, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn mà không được tiếp tục đi học, giúp các em hoàn thành chương tr3ình giáo dục một cách thuận lợi, để tất cả những đứa trẻ đang theo đuổi ước mơ có thể nhìn thấy tương lai.


Tô Hò9a bình tĩnh nói:
Nếu số tiền này vẫn chưa đủ thì các vị có thể tới tìm tôi. Tô Hòa tôi nguyện làm người dẫn đường cho cá6c em, bồi dưỡng nhân tài cho đất nước.

Tô Hòa hỏi:
Trưởng ban Tần, muộn như vầy rồi mà anh vẫn tới tìm tôi, có chuyện gì sao?

Tần Nguyên thoáng khựng lại, sau đó cúi đầu, giấu nét buồn bã trên gương mặt vào trong bóng tối, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng:
Sau khi nói xong, Tần Nguyên nghiêng đầu nhìn sang Tô Hòa.
Làn da Tô Hòa rất đẹp, vừa trắng vừa mịn. Lúc này, ánh trăng phủ lên người cô, cùng với ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ mặt hồ hắt lên gương mặt cô một quầng sáng trong trẻo, tựa như một món đồ sứ tinh xảo màu trắng tinh khiết.
Trước khi cô đi, Lý Thục Phân không quên nhét cho cô một bọc bánh bao bột ngô và bánh bao cao lương vừa mới ra lò, bảo Tô Hòa ăn trên đường.
Tô Hòa:
...

(1) Nhất Tháp Hồ Đồ: cách nói tắt ba địa điểm nổi tiếng trong khuôn viên trường đại học Bắc Kinh, bao gồm tháp Bác Nhã, hồ Vị Danh và thư viện trường đại học Bắc Kinh.
Tuy đã lập xuân song gió đêm vẫn còn lạnh cắt da cắt thịt, hai người sóng vai đi đến ven hồ.
Tần Nguyên:
...

Thể lực của người có tài năng đặc biệt mới ghê gớm làm sao! Tốc độ và sức bật này của Tô Hòa hoàn toàn đạt đến trình độ của vận động viên giành được huy chương vàng trong Thế vận hội Olympic!
Tô Hòa xoay người đi về phòng ngủ, cắm cúi viết.
Cô phải viết một tờ giấy nhắn cho khoa Y Đại học Thủ đô và một tờ giấy nhắn cho Bành Cẩm Trình khoa Cơ giới trường Thanh Đại, dặn dò cậu không được lười biếng và nhờ cậu chuyển lời tới Vương Phù và Vinh Dự. Cuối cùng, cô còn phải để lại giấy nhắn cho Hàn Tấn đang nhập viện điều trị tại bệnh viện Nhân Dân số một Thủ đô, viết rằng cô sẽ mang theo tác phẩm vĩ đại kia đi. Nếu cô có thể nhanh chóng trở về vào cuối tháng Ba, cô nhất định sẽ đích thân mang tác phẩm vĩ đại ấy đến Sở Nghiên cứu động cơ; giả sử cuối tháng Ba cô vẫn chưa về thì cô sẽ nhờ người gửi trả lại.
Tô Hòa nhìn xung quanh rồi gật đầu:
Được, chúng ta ra ven hồ đi.

Nhất Tháp Hồ Đồ (1) là một trong những cảnh quan đẹp nhất của Đại học Thủ đô.
Lúc Tô Hòa về đến nhà, Lý Thục Phân đã nấu cơm xong, đang trò chuyện với Lý Kiều Kiều và Lý Kiến Thiết. Cô nói ngắn gọn:
Mẹ, Kiến Thiết, Kiều Kiều, tối nay con không ăn ở nhà đâu, con có việc gấp phải đến thành phố Tháp ở Bắc Cương. Mấy ngày tới mọi người không cần nấu cơm cho con, con cũng chưa biết bao giờ mới về. Bây giờ chị viết mấy tờ giấy nhắn, mai Kiều Kiều gửi đến địa chỉ ghi trên giấy giúp chị nhé!

Lý Kiều Kiều gật đầu lia lịa:
Chị họ yên tâm, em nhất định sẽ gửi đến đó.

Biên tập viên Mã cảm thấy kính nể. Sau khi trở về tòa soạn Nhật báo Nhân 5dân, đầu tiên cô ta công bố lời nói và quyết định của Tô Hòa ra ngoài, sau đó mời những người có danh vọng trong các lĩnh vực xã hội cùng giám sát thực hiện, ngoài ra cũng hy vọng dựa vào tiếng tăm của Tô Hòa để thu hút thêm các nhà từ thiện quan tâm tới tình hình học tập của học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Cuộc sống của Tô Hòa dần bình yên trở lại với việc soạn giáo án, giảng dạy ở trường Đại học Thủ đô, hướng dẫn Bành Cẩm Trình nghiên cứu, dốc lòng giải quyết những vấn đề khó mà Sở Nghiên cứu động cơ gửi tới, giúp Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều phân tích mấy thực phẩm tươi ngon…
Tô Hòa có dự cảm rất rõ ràng, e là lần này đi thành phố Tháp, cô sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy lớn.
Sau khi viết xong mấy tờ giấy nhắn, cô bỏ mỗi tờ vào từng bì thư khác nhau rồi dùng keo dán lại, sau đó viết tên và địa chỉ người nhận lên bì thư. Tô Hòa nhìn qua ô cửa kính, thấy xe của Tần Nguyên đã đỗ bên dưới, ánh đèn pha màu cam nhấp nháy trong màn đêm. Cô vội lấy mấy bộ quần áo trong tủ ra rồi nhét bừa vào ba lô để mang đi tắm giặt thay đồ, tiếp đó lại ném tất cả những đồ có khả năng dùng tới vào trong huyền giới tùy thân rồi mới chào tạm biệt Lý Thục Phân, Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều.
Chớp mắt đã sang giữa tháng Ba, môn Lý thuyết chẩn đoán bệnh lâm sàng đã hoàn thành hơn phân nửa. Sau khi Tô Hòa ra đề bài nội dung khảo sát xong, Đại học Thủ đô chọn ra một buổi tối tổ chức kiểm tra giữa kỳ.
Thời gian làm bài ba tiếng với một trăm năm mươi câu hỏi khách quan, mười câu hỏi chủ quan, một xấp đề thi dày vắt kiệt sức mạnh hồng hoang của sinh viên sắp tốt nghiệp khoa Y trường Đại học Thủ đô.

Trong hai phi công bị thương nặng trong vụ án 226 có một người đã chết vì suy tim, người còn lại thì đang hấp hối. Thế nhưng chúng tôi chưa hỏi rõ tình hình cụ thể xảy ra lúc đó, nếu anh ấy hy sinh thì mọi manh mối đều bị cắt đứt.


Hiện tại có bảy vị chuyên gia y học hàng đầu đang ở thành phố Tháp duy trì tính mạng cho anh ấy, cấp trên muốn nhờ cô cứu sống phi công kia. Nếu không thể cứu được thì cũng phải hỏi được tin tức hữu dụng, không thể để họ hy sinh vô ích được.

Bất kể thành công hay thất bại!
Người cô cứu không phải một người bình thường mà là người bảo vệ đất nước!
Đó là người có công bảo vệ vùng trời của Tổ quốc!

Được, cho tôi hai mươi phút! Tôi phải về nhà sắp xếp chuẩn bị một chút rồi sẽ lập tức xuất phát.

Sau một lúc lâu, Tô Hòa mới chậm rì rì thở dài một hơi rồi cảm thán:
Ôi chao, anh hùng...

Anh hùng gặp nạn, nếu cô có khả năng cứu người thì nhất định sẽ giúp đỡ.
Sau khi kiểm tra giữa kỳ xong, Tô Hòa đang định về Thanh Đại thì bất ngờ thấy Tần Nguyên đã lâu không gặp chặn cô trước cửa phòng học.

Giáo sư Tô, chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng một lát nhé!
Tần Nguyên đứng trước cửa phòng học, vẻ ngoài lạnh lùng của anh khiến các cô nàng sinh viên liên tục nhỏ giọng thét gào.
Nếu không phải Tô Hòa có thân phận đặc biệt thì Tần Nguyên rất muốn giới thiệu cô cho người của Ủy ban Thể dục Thể thao quốc gia, để cô tham gia Thế vận hội Olympic tổ chức tại Moscow, làm rạng danh nước nhà!
Tại khu tập thể giáo viên và nhân viên trường Thanh Đại.
Cứu người như cứu hỏa, huống chi người cô cần cứu là một anh hùng đang đứng bên bờ sinh tử.
Tần Nguyên đang định bảo anh sẽ lái xe chở Tô Hòa đến Thanh Đại thì đã thấy cô bùng nổ sức mạnh, chạy băng băng như một cơn lốc tạo thành tàn ảnh trên con đường lát đá xanh.
Vừa hay cô cũng hơi đói, có điều bánh bao to quá, cũng nhiều nữa...

Tô Hòa chạy vèo xuống tầng, mở cửa xe, ném ba lô trên lưng lên ghế sau, mở cửa bên ghế phụ ngồi xuống, thắt dây an toàn. Sau đó cô lấy bánh bao Lý Thục Phân vừa nhét cho mình ra, đưa cho Tần Nguyên một cái.


Anh lót dạ đi, lúc nãy ở Đại học Thủ đô tôi nghe thấy bụng anh réo rồi đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.